Khi Dạ Ly Thần đến cửa phòng của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần chuẩn bị xong thì nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
Dạ Ly Thần đã nghĩ đến lời xin lỗi, chỉ cần Tô Tử Mạch lộ diện thì hắn lập tức nói ra tất cả những lời hắn nghĩ với Tô Tử Mạch.
Chỉ là đợi một lúc lâu, Da Ly Thần cũng không thấy có người ra mở cửa, Dạ Ly Thần không nhịn được đã gõ cửa thêm vài lần nữa mà vẫn không có bất kỳ sự phản ứng nào.
Dạ Ly Thần nhất thời nhận ra được tình hình không ổn, hắn nhẹ nhàng đưa tay và cửa phòng lập tức bị đẩy ra, lúc này Dạ Ly Thần nhận ra rằng cửa phòng căn bản không có khóa.
Sau khi biết được điều này, đột nhiên Dạ Ly Thần nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, sau khi hắn đẩy cửa phòng ra, lúc này hắn phát hiện trong phòng quả nhiên trống không, thậm chí còn không có một bóng ma.
“Người đâu đến đây, người trong phòng đâu rồi?”
Dạ Ly Thần giận dữ thét lên, tên thủ vệ mà Dạ Ly Thần sắp xếp ở ngoài cửa nhanh chóng bước vào, sau khi nghe câu hỏi của Dạ Ly Thần, tên thủ vệ vô thức nhìn xem xung quanh.
Sau khi phát hiện trong phòng căn bản không có người nào, tên thủ vệ này nhận ra tình hình không hay nên lập tức quỳ xuống trước Dạ Ly Thần.
“Thần tôn đại nhân bớt giận, đêm qua tiểu nhân không biết vì sao đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ và đã ngủ gật, Tô Tử Mạch cô nương nhất định đã lén lút trốn đi vào lúc đó.”
Tên thủ vệ này cũng thật thông minh, không đợi Dạ Ly Thần chủ động hỏi, hắn ta cũng đã nói với Dạ Ly Thần về thời gian Tô Tử Mạch có thể lén trốn đi.
Sau cơn tức giận, cuối cùng Dạ Ly Thần đã bình tĩnh trở lại, cho dù bây giờ trừng phạt tên thủ vệ này cũng chẳng giải quyết được vấn đề, Tô Tử Mạch và đứa con cũng không thể tự mình quay về.
Nghĩ đến đây, Dạ Ly Thần cũng chẳng muốn nhiều lời, hắn nhanh chóng đi ra ngoài tìm Tô Tử Mạch.
Mà lúc này, Tô Tử Mạch đang bế đứa con đi suốt đêm, hắn đã sớm cách Tô Tử Mạch cả trăm dặm rồi.
Tô Tử Mạch đang bế Bảo Bảo trên tay, bên cạnh có một tiểu loli trông khoảng năm sáu tuổi, phía sau lưng không xa còn có một tiểu nha hoàn.
Tiểu loli này đang là linh sủng Tiểu Mục của Tô Tử Mạch, để tránh việc Bảo Bảo cảm thấy quá nhàm chán, Tô Tử Mạch đã thả Tiểu Mục ra khỏi không gian linh sủng, để khi không có việc gì thì cô bé hóa thành hình người, có thể chơi đùa với Bảo Bảo.
Về phần tiểu nha hoàn đi theo phía sau, nói đến đây thì thật sự trùng hợp, Tô Tử Mạch vừa mới rời khỏi tẩm cung của Dạ Ly Thần chưa được bao lâu thì nàng đã gặp được nha hoàn Yên Nhiên của mình.
“Tiểu thư, tiểu thư, thật sự không ngờ rằng nô tì lại may mắn như vậy, lần này vừa ra ngoài không bao lâu đã tìm được người.”
Yên Nhiên đi theo sau Tô Tử Mạch, miệng không ngừng lải nhải, nụ cười trên khuôn mặt của nàng ta cũng có thể nhìn ra rằng bây giờ nàng ta đang vui vẻ biết bao.
Tô Tử Mạch lắc đầu, sắc mặt cưng chiều nói: “Yên Nhiên à Yên Nhiên, ngươi muốn bổn tiểu thư phải nói thế nào với ngươi mới được đây, các ngươi không ở lại Tô gia đi, chạy ra ngoài tìm ta làm gì, chẳng lẽ bổn tiểu thư không có các ngươi thì không sống nổi sao?”
“Tiểu thư, người đừng tức giận, đám người nô tì và Vân Thúy cũng thấy người đã lâu không quay về, nô tì lo lắng người nên mới ra ngoài tìm người, hơn nữa khi người không ở Tô gia, đám người đại tiểu thư cũng bắt nạt bọn nô tì không ít, bọn nô tì đã chịu đựng quá đủ rồi.”
Khi Yên Nhiên nói chuyện, hốc mắt của nàng ta đỏ lên, lộ ra bộ dạng uất ức tủi thân.
Tô Tử Mạch thấy vậy vội vàng trấn an: “Được rồi được rồi, ngươi đừng khóc, nếu ngươi đã tình cờ gặp bổn tiểu thư rồi, vậy thì đi theo bổn tiểu thư trước đã, đợi đến khi xong chuyện của bổn tiểu thư rồi, ta sẽ trở về Tô gia với ngươi.”
Yên Nhiên rất sợ Tô Tử Mạch sẽ đuổi nàng ta đi, nghe thấy Tô Tử Mạch nói vậy thì nhất thời nín khóc và bật cười.
“Tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu vậy? Đã lâu không gặp, không ngờ tiểu thiếu gia đã ra đời rồi, chúng ta dẫn tiểu thiếu gia chạy đi như vậy, nô tì sợ tiểu thiếu gia không chịu nổi.”
Đi được nửa đường, Yên Nhiên vừa nhìn Bảo Bảo trên tay Tô Tử Mạch vừa không nhịn được mà mở miệng hỏi, nghe thấy những lời Yên Nhiên nói, Tô Tử Mạch không khỏi nhíu mày.
Trước đó, Tô Tử Mạch đã nhất thời tức giận và dẫn Bảo Bảo lén trốn đi khỏi nơi của Dạ Ly Thần, mặc dù bây giờ bên cạnh còn có một đứa con riêng, nhưng kế hoạch của Tô Tử Mạch căn bản không hề bị ảnh hưởng.
Tô Tử Mạch vốn muốn bắt được người đã hại chết phụ thân phụ mẫu của mình từ hoàng thất nước Chu Tước, mà muốn bắt được bàn tay gây tội ác phía sau thì phải tìm được tổ chức sát thủ Huyết Vân Các mà năm đó đã ám sát.
Bây giờ điểm đến của Tô Tử Mạch chính là Huyết Vân Các, Huyết Vân Các này là một tổ chức sát thủ, trước đây tổng bộ nằm ở nước Chu Tước, nhưng cách đây không lâu đã xảy ra biến động và chuyển đến Dạ Lan Quốc bên kia bờ biển.
“Mục tiêu lần này của chúng ta là Dạ Lan Quốc, sau khi đến bến tàu, chúng ta ngồi thuyền vượt qua biển thì có thể đến rồi.”
Yên Nhiên nghe vậy thì không khỏi kinh ngạc: “Tiểu thư, Dạ Lan Quốc này cách đây không xa, hơn nữa nô tì nghe nói đường đến bến tàu không bằng phẳng, hơn nữa dưới biển còn có hải quái, bằng không thì chúng ta hãy quay trở lại đi nhé.”
“Ừm, nếu như ngươi sợ thì tự mình quay về trước đi, chuyện mà bổn tiểu thư đã quyết định thì sẽ không thay đổi.”
Nhìn thấy sắc mặt Yên Nhiên sợ hãi và có ý rút lui, thái độ của Tô Tử Mạch cũng tỏ ra vô cùng kiên quyết.
Yên Nhiên thấy thế thì không khỏi thở dài, nàng ta cũng hiểu rõ tính khí của tiểu thư nhà mình, chỉ có thể nhanh bước chân và vội vàng đi theo.
Sau khi nhóm người này đi được cả buổi, Tô Tử Mạch ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời chói chang trên đầu và vẫy tay nói: “Ta thấy các ngươi cũng hơi mệt rồi, trước hết cứ nghỉ ngơi một chút rồi hãy tiếp tục lên đường.”
Nghe thấy Tô Tử Mạch nói thế, Yên Nhiên ngồi bệt trên mặt đất, ngay cả một ma thú như Tiểu Mục cũng mệt đến mức thở hổn hển không ngừng.
Ngược lại Tô Tử Mạch vừa mới sinh con chưa được bao lâu nhưng đã hồi phục rất tốt, sau khi đi mấy canh giờ thì nàng vẫn như không có chuyện gì cả.
Khi Yên Nhiên và Tiểu Mục nghỉ ngơi, Tô Tử Mạch tìm một nơi mát mẻ để chuẩn bị cho Bảo Bảo bú sữa, Tô Tử Mạch vừa định cởi y phục ra thì đột nhiên nàng cau mày đứng dậy.
Quả nhiên, một đám người cách đó không xa đã cưỡi ngựa nhanh chóng chạy đến phía bên này, một lúc sau đám người đó dừng lại trước mặt Tô Tử Mạch.
“Mấy người các ngươi đang làm gì ở địa bàn của bọn ta vậy? Mau giao tất cả những thứ có giá trị trên người của các ngươi ra đây, nếu không thì đừng trách bọn ta không khách sáo.”
Sau khi những người này đến gần, lúc này Tô Tử Mạch mới phát hiện ra đối phương là một bọn cường đạo.
Miệng quạ đen này của Yên Nhiên thật sự rất linh, trước đó vừa mới dứt lời không bao lâu thì đã thật sự gặp rắc rối.
Đám người này tổng cộng có mười mấy người, mỗi người đều có dáng vẻ cao lớn với khuôn mặt dữ tợn, ánh sáng của thanh đao trong tay phát ra chói lọi dưới ánh mặt trời chiếu rọi.
Yên Nhiên thấy thế thì nhanh chóng trốn ở bên cạnh Tô Tử Mạch, nàng ta chưa bao giờ thấy trận chiến như vậy.
Lúc này Tô Tử Mạch lộ ra vẻ có chút không kiên nhẫn nói: “Mắt của các ngươi mù rồi đúng không? Lại dám đến cướp bóc đồ của bổn tiểu thư, hôm nay tâm trạng của bổn tiểu thư không tốt, không muốn động thủ, nếu như các ngươi biết điều thì mau cút đi.”
Sau khi Tô Tử Mạch lén trốn đi khỏi nơi của Dạ Ly Thần, mấy ngày nay tâm trạng của nàng thực sự rất buồn bực, hôm nay đi đường cả nửa ngày, cuối cùng cũng dừng lại cho Bảo Bảo bú sữa.
Ai biết rằng vào lúc này những tên này lại chạy đến đây gây sự, đương nhiên Tô Tử Mạch sẽ không khách sáo.