Sau khi Tô Tử Mạch nghe được những lời này trong đầu đột nhiên xuất hiện tướng mạo của Dạ Ly Thần, lông mày cau lại mang theo vẻ bi thương: “Này, muội không cần nhắc lại những chuyện đau lòng này nữa, phụ thân của đứa trẻ, chết rồi.”
Lời Tô Tử Mạch nói đương nhiên là lời nói tức giận, nhưng Âu Dương Phương lại coi là thật, ánh mắt nhìn Tô Tử Mạch và Bảo Bảo tràn đầy sự đồng cảm.
“Tô cô nương tuổi còn trẻ mà đã trở thành góa phụ, còn phải một mình nuôi dưỡng đứa trẻ trưởng thành, thật không dễ dàng gì, các người đang muốn đi đâu, hay là muội phái người hộ tống các người.”
Tô Tử Mạch có thể nhìn ra nét lo lắng là xuất phát từ đáy lòng của Âu Dương Phương chứ không phải giả tạo, vì thế nàng đã trả lời thế này: “Chúng ta đang chuẩn bị đến Dạ Lan Quốc, nhưng mà không cần Âu Dương cô nương phải hộ tống, như vậy quả thật quá làm phiền muội rồi.”
Sau khi Âu Dương Phương nghe Tô Tử Mạch nói xong, gương mặt nhất thời vui mừng: “Thật quá trùng hợp rồi, lần này bọn muội cũng muốn quay về Dạ Lan Quốc, không ngờ rằng chúng ta lại thuận đường, như vậy đúng lúc chúng ta có thể cùng đi.”
Tô Tử Mạch cũng không ngờ rằng Âu Dương Phương cũng muốn đến Dạ Lan Quốc, Tô Tử Mạch thấy ý tốt của Âu Dương Phương cũng không lỡ từ chối, ngay lập tức gật đầu đồng ý.
Sau khi quyết định xong xuôi với Tô Tử Mạch, Âu Dương Phương nói với đám hạ nhân đứng không xa: “Toàn bộ các ngươi qua đây.”
Nghe thấy âm thanh của Âu Dương Phương, người đàn ông trung niên đem theo đám hạ nhân nhanh bước đến trước mặt Âu Dương Phương xếp hàng ngay ngắn.
Lúc này Âu Dương Phương cười nói với Tô Tử Mạch: “Tử Mạch tỷ tỷ, vị này là Mã Dược, ông ta là quản gia của nhà muội, những người còn lại đều là tỳ nữ gia đinh đi cùng muội, tỷ muội mới quen đã thân, sau này chính là tỷ muội tương xứng, nếu như tỷ cần gì có thể phân phó cho những hạ nhân này, nhất định không được khách khí.”
“Đã rõ.”
Đám tỳ nữ gia đinh đứng cạnh nhau có gần đến một trăm người, đồng loạt lên tiếng nhưng vẫn hiện rõ vẻ ngạc nhiên.
Tô Tử Mạch thấy vậy trong lòng thầm nghĩ, bản thân mang theo Bảo Bảo quả thật có rất nhiều bất lợi, nếu như đi cùng Âu Dương Phương và những người khác thì sẽ thuận tiện không ít.
Nghĩ đến đây Tô Tử Mạch cũng không chối từ nữa, nàng tiếp nhận ý tốt của Âu Dương Phương, sau đó đám người tiếp tục lên đường đi về hướng Đông Hải.
Trên đường đi Tô Tử Mạch và Âu Dương Phương càng nói càng ăn ý, sau nửa ngày cũng tới bờ biển.
“Tử Mạch tỷ tỷ, đây chính là Đông Hải rồi, chúng ta tới bến tìm người lái thuyền để qua biển là có thể đến Dạ Lan Quốc rồi.”
Âu Dương Phương đến được bờ biển cảm thấy phấn khích, nhìn cái cách nàng ấy giới thiệu với Tô Tử Mạch có thể thấy đối với tình huống ở đây nàng ấy rất quen thuộc.
Lúc này Tô Tử Mạch quay sang nhìn bờ biển không khỏi xúc động nói: “Đông Hải mênh mông như vậy, nếu như chúng ta muốn qua biển e rằng tốn không ít thời gian.”
Âu Dương Phương nghe thấy vậy trả lời: “Tử Mạch tỷ tỷ không cần lo lắng, tuy rằng Đông Hải này mênh mông bao la, nhưng vượt biển đến Dạ Lan Quốc cũng không tính là xa, nếu như không xuất hiện gió to sóng lớn, tất cả thuận lợi thì chỉ cần ngồi trên thuyền năm đến sáu ngày là có thể đến Dạ Lan Quốc rồi.”
Tô Tử Mạch nghe vậy gật đầu, hiện tại biển lặng gió yên có lẽ sẽ không xuất hiện vấn đề gì cả.
Sau khi đoàn người tới bến thì rất nhanh đã có một người đàn ông da ngăm đi tới.
“Cô tới rồi tiểu thư, thuyền đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc này cũng có thể khởi hành.”
Người đàn ông vừa nói vừa chỉ về phía một con thuyền trên biển, Lâm Dịch nhìn về hướng tay người đàn ông chỉ thì thấy một con thuyền lớn dài một trăm mét đang đậu trên bờ.
Nhìn giọng điệu cung kính của người đàn ông nói với Âu Dương Phương, có vẻ như con tàu lớn này cũng là tài sản của nhà Âu Dương Phương, xem ra muội muội mà bản thân vừa quen biết so với tưởng tượng thì có tiền hơn nhiều.
Dưới sự chỉ đạo của Âu Dương Phương, Tô Tử Mạch và Yên Nhiên cũng cùng nhau lên thuyền, Tô Tử Mạch cảm thấy vẫn ổn một chút, nhưng Yên Nhiên và Tiểu Mục thì là lần đầu tiên ngồi thuyền ra biển.
Hai người đều cảm thấy kỳ quái với mọi thứ ở trên thuyền, không ngừng nhìn đây sờ kia, biểu hiện vô cùng thích thú.
Tô Tử Mạch thấy vậy cũng không ngăn cản, hai người bọn họ đi theo nàng những ngày này cũng đã chịu không ít khổ, bây giờ để cho bọn họ thoải mái một chút cũng là chuyện tốt.
“Biên biên.”
Lúc này Bảo Bảo đang được Tô Tử Mạch ôm trong lòng đột nhiên bắt đầu giơ tay nhỏ lên vẫy rồi bi bô vài chữ, nghe giống như đang nói biển.
Tuy rằng Bảo Bảo chưa đầy tháng được bao lâu, nhưng so với những đứa trẻ đồng trang lứa thì trưởng thành hơn rất nhiều, Tô Tử Mạch nghe được giọng nói của Bảo Bảo thì trực tiếp nhấc Bảo Bảo dậy. Đam Mỹ Hài
Nhưng sau khi Bảo Bảo nhìn thấy biển lớn thì bộ dạng hoa tay múa chân càng thấy vui sướng hơn, giống như rất thích biển lớn này.
Âu Dương Phương ở một bên thấy vậy không nhịn được mà cười nói: “Tử Mạch tỷ tỷ, con trai tỷ đáng yêu quá đi mất, đúng rồi nó tên là gì vậy.”
Tô Tử Mạch nghe đến câu hỏi này không khỏi chết sững một lúc, nói ra cũng thật xấu hổ, sau khi sinh đứa trẻ ra Tô Tử Mạch luôn gọi là Bảo Bảo.
Sau nay nghe được những lời bàn tán của những hạ nhân kia, Tô Tử Mạch lại luôn suy nghĩ chuyện Dạ Ly Thần có phải phụ thân của đứa trẻ hay không.
Đợi đi khi xác nhận Dạ Ly Thần chính là cha đẻ của đứa trẻ thì không cần nói nữa, trong lòng Tô Tử Mạch buồn phiền đến mức còn chưa đặt tên cho đứa trẻ.
Kết quả của việc kéo dài đến hiện tại nên đứa trẻ vẫn chưa có một cái tên chính thức, Tô Tử Mạch do dự một hồi mới mở miệng: “Bảo Bảo theo họ của tỷ, chính là Tô Bảo Bảo.”
“Tên con trai là Tô Bảo Bảo có phải không được hợp lý cho lắm không.”
Âu Dương Phương nghe thấy cái tên này bỗng cảm thấy rất kỳ cục, Tô Tử Mạch không để bụng nói: “Tỷ là mẫu thân của Bảo Bảo, đặt tên thế nào đương nhiên là tỷ quyết định, gọi Bảo Bảo cũng không có gì là không tốt, sau này muội cứ gọi là Bảo Bảo, muội nói xem có tốt hay không.”
Tô Tử Mạch vừa nói vừa đùa Bảo Bảo, đôi mắt to của Bảo Bảo híp lại thành ngôi sao nhỏ, miệng mở lớn như học nói: “Bảo Bảo, Bảo Bảo.”
Tô Tử Mạch thấy vậy bỗng thấy vui vẻ: “Muội xem, bản thân Bảo Bảo đã nói như vậy, nhất định là rất thích cái tên này nên mới vậy.”
Âu Dương Phương cười cùng với Tô Tử Mạch, mặt trời bắt đầu từ từ lặn về phía mực nước ở đằng xa.
Đây là lần đầu tiên Tô Tử Mạch nhìn thấy hoàng hôn trên biển, màu cam của mặt trời ở phía xa đang dần bị mặt biển nhấn chìm, phát ra ánh chiều tà cuối cùng.
Chứng kiến cảnh tượng hùng vĩ như vậy khiến cho Tô Tử Mạch không nhịn được mà cảm thán: “Cảnh hoàng hôn trên biển thật có ý vị, có thể thưởng thức cảnh đẹp như vậy coi như là sống không uổng phí.”
Cũng chính lúc Tô Tử Mạch đang cảm thán thì đột nhiên bên cạnh có người nói: “Vừa nhìn đã biết Tô tiểu thư là lần đầu tiên ngồi thuyền ra biển, tuy rằng hoàng hôn này rất đẹp, nhưng người vẫn chưa từng thấy biển trở lên hung dữ sẽ như thế nào.”