Những con bạch tuộc nhỏ còn lại cũng không được thảnh thơi, không ngừng phun nước ngăn Tô Tử Mạch lại, không cho Tô Tử Mạch có cơ hội cứu Bảo Bảo.
"Mẫu thân người mau cứu Bảo Bảo đi."
Dưới sự tấn công không ngừng của con bạch tuộc to lớn này, Bảo Bảo cũng bắt đầu trở nên luống cuống tay chân, mặc dù Bảo Bảo từ nhỏ đã bày ra thiên phú đáng kinh ngạc, nhưng suy cho cùng nó cũng chỉ là một đứa bé.
Vừa rồi lúc trêu đùa con bạch tuộc lớn, Bảo Bảo chỉ nổi hứng chơi đùa hoàn toàn không biết sợ, đúng là kiểu tuổi trẻ chưa trải sự đời.
Bây giờ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm Bảo Bảo mới bắt đầu lo sợ, Tô Tử Mạch thấy thế vô cùng lo lắng, nhưng trong chốc lát không thể nào phá bỏ sự ngăn cản của những con bạch tuộc nhỏ này.
Thấy tình hình của Bảo Bảo ngày càng nguy hiểm, lúc này bên cạnh bỗng nhiên có một chuyến thuyền nhỏ lao nhanh tới, chiếc thuyền nhỏ còn chưa đến gần thì trên thuyền đã có một bóng người bay vút lên xông về phía Bảo Bảo.
"Chỉ là ma thú cỏn con mà cũng dám làm mưa làm gió, hôm nay bổn công tử sẽ thay trời hành đạo tiêu diệt các ngươi."
Sau khi bóng người đó áp sát lại, hắn ta giận dữ gầm lên trên không trung, sau đó nhấc trường kiếm dài ba thước trong tay đâm về phía con bạch tuộc to lớn, chỗ bị trường kiếm đâm trúng lại bùng ra tia sáng màu xanh vô cùng rực rỡ chói mắt.
Từ tia sáng linh lực có thể thấy người này là một cao thủ linh thánh cấp cửu phẩm, con mực to lớn sau khi bị đâm thì lập tức chìm xuống đáy biển.
Sau khi tiêu diệt con bạch tuộc lớn này xong, nam nhân này đưa tay ôm Bảo Bảo vào lòng, sau đó bắt đầu vung trường kiếm giết sạch những con bạch tuộc nhỏ kia.
Chẳng bao lâu sau, những ma thú bạch tuộc đó đã bị nam nhân này giết sạch không còn một con, trên mặt biển cũng khôi phục lại sự yên tĩnh.
Nam nhân ôm Bảo Bảo đặt lên sàn thuyền, Tô Tử Mạch vội tiến lên ôm lấy Bảo Bảo từ tay của nam nhân này.
"Bảo Bảo không sao chứ? Con biết vừa rồi mẫu thân lo cho con thế nào không?"
Thấy Bảo Bảo bình yên vô sự Tô Tử Mạch cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tình huống vừa rồi quả thật quá nguy hiểm, nếu Bảo Bảo có chuyện bất trắc gì thật, cả đời này của nàng cũng sẽ không thể tha thứ cho bản thân được.
"Vị cô nương này, đây là hài tử của cô nương sao?"
Nghe thấy nam nhân mở miệng hỏi, lúc này Tô Tử Mạch mới nhìn về phía nam nhân, vừa nhìn thấy mắt Tô Tử Mạch không khỏi bừng sáng.
Nam nhân có dáng người cao to, mặt mày thanh tú đang đứng trước mặt mình, hắn ta mặc trường sam màu trắng, đầu tóc dài được buộc phía sau đầu.
Nhìn lướt qua là một công tử nhẹ nhàng tiêu sái ngút ngàn, nhất là phong thái trên người đó lại càng nổi bật hơn, ngay cả Tô Tử Mạch cũng không khỏi ca ngợi trong lòng.
"Cô nương, bổn công tử đang hỏi ngươi đó."
Tô Tử Mạch lúc này mới khôi phục lại tinh thần: "Ồ, đúng vậy, đây là hài tử của ta, vừa rồi đa tạ công tử ra tay cứu giúp."
Tuy Tô Tử Mạch vẫn không rõ lai lịch thân thế của nam nhân này, nhưng vừa rồi dù sao cũng là hắn đã cứu Bảo Bảo, Tô Tử Mạch vẫn rất khách sáo bày tỏ sự cảm kích với hắn.
Nam nhân nghe xong bèn xua tay đáp: "Cô nương không cần đa lễ, thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ là chuyện ta nên làm, nhưng xem ra đứa bé này còn chưa được một tuổi mà, vừa rồi lại có thể bay trên không chống đỡ sự tấn công của ma thú đó lâu như vậy, thiên tài như thế quả thật rất hiếm có trên đời đó."
Nam nhất vừa nói vừa nhìn về phía Bảo Bảo, không hề che giấu sự yêu thích trong ánh mắt.
Tô Tử Mạch nghe xong không khỏi lộ ra sự vui vẻ, con của mình được người ta khen ngợi, nàng làm mẫu thân đương nhiên sao có thể không vui cho được.
Nhưng tên nam nhân này không hề biết Bảo Bảo không phải là đứa trẻ chưa đầy một tuổi, nói chính xác thì nó cũng chỉ hơn một tháng mà thôi, nhưng Tô Tử Mạch không nói sự thật với nam nhân này, tránh dọa hắn ta sợ.
"Vị công tử này ngươi quá khen rồi, hài tử của ta bẩm sinh đã như thế."
Tô Tử Mạch ngoài miệng nói rất hời hợt nhưng trong lòng lại chợt nhớ đến Dạ Ly Thần, Bảo Bảo có thể có thiên phú như thế này có lẽ liên quan rất lớn đến Dạ Ly Thần.
"Bế bế, Bảo Bảo muốn bế."
Vào lúc Tô Tử Mạch đang nói chuyện với nam nhân này, Bảo Bảo lại đột nhiên đưa tay về phía hắn ta.
Tô Tử Mạch thấy vậy không khỏi ngượng ngùng ra mặt, nam nhân đó lại cực kỳ vui vẻ nói: "Cô nương, có thể để ta bế đứa bé này không?"
Tô Tử Mạch nghe xong chỉ đành đưa Bảo Bảo vào lòng nam nhân đó, Bảo Bảo vừa vùi vào lòng nam nhân giống như đã tìm được đồ mình thích, ôm chặt cổ nam nhân không chịu buông tay.
Nam nhân thấy vậy lập tức mỉm cười, cùng lúc đó hỏi Tô Tử Mạch: "Không biết tên họ của cô nương là gì? Từ đâu đến? Còn có đứa bé này tên là gì? Trông nó có vẻ rất có duyên với bổn công tử đó."
Trước sự thăm dò của nam nhân này, Tô Tử Mạch không khỏi hơi đề phòng, tuy vừa nãy nam nhân này đã cứu mạng Bảo Bảo, nhưng Tô Tử Mạch vẫn không hề biết lai lịch thân thế của hắn.
Tô Tử Mạch lúc này cũng có suy nghĩ riêng, cười với nam nhân rồi đáp: "Mọi người tình cờ gặp nhau cần gì phải để ý những chuyện nhỏ nhặt này chứ? Ngươi cứ gọi ta là Tô cô nương, gọi nó là Bảo Bảo đi."
"Được, vậy ngươi gọi ta là Ô công tử đi."
Hai người trò chuyện một lúc cũng coi như đã quen biết, sau khi được mở mang về thực lực của Ô công tử, Âu Dương Phương cũng mời vị Ô công tử này ở lại trên thuyền đi cùng bọn họ.
Ô công tử cũng rất vui vẻ đón nhận lời mời của Âu Dương Phương, nhìn thấy những ma thú đó đã bị giải quyết hết, mọi người cũng lần lượt trở về trong khoang thuyền chuẩn bị nghỉ ngơi.
Tô Tử Mạch khó khăn lắm mới kéo Bảo Bảo ra khỏi tay Ô công tử, sau khi trở lại khoang thuyền Tô Tử Mạch bỗng nhiên lại thấy buồn nôn.
Tuy mối nguy của con ma thú này tạm thời đã được loại bỏ, nhưng sóng gió lại ngày càng mạnh hơn, thuyền bè cũng rung lắc ngày càng dữ dội, Tô Tử Mạch lại còn mắc chứng say sóng.
Trước sự bất lực, Tô Tử Mạch đành phải ra khỏi khoang thuyền hít thở không khí, nào ngờ vừa bước ra khỏi khoang thuyền thì gặp phải Âu Dương Phương.
"Tử Mạch tỷ tỷ, sao muộn như vậy tỷ còn chưa đi nghỉ, Bảo Bảo ngủ rồi sao?"
"Ừm."
Tô Tử Mạch vừa dứt lời trong khoang thuyền lại vang lên tiếng khóc của Bảo Bảo, Tô Tử Mạch không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
Âu Dương Phương thấy vậy không nhịn được cười nói: "Tử Mạch tỷ tỷ, bây giờ tỷ vừa say sóng và phải chăm chắc Bảo Bảo, sợ là rất bận rộn, chi bằng để muội giúp tỷ chăm sóc Bảo Bảo nhé."
"Như vậy cũng tốt, nhưng muội biết chăm sóc trẻ con không?"
"Ôi có gì khó đâu, chưa ăn thịt heo chẳng lẽ chưa thấy heo chạy hay sao? Mấy ngày nay muội vẫn luôn quan sát tỷ chăm sóc Bảo Bảo đó, không có chuyện gì đâu."
Thấy Âu Dương Phương tràn đầy tự tin như vậy, Tô Tử Mạch gật đầu đáp: "Được, vậy phiền muội rồi."
Dứt lời, Tô Tử Mạch dẫn theo Âu Dương Phương về khoang thuyền, lúc này Bảo Bảo đang không ngừng lăn lộn trên giường, vẫn liên tục khóc òa lên.
Tô Tử Mạch thấy vậy rất lo lắng: "Không ổn rồi, hình như Bảo Bảo tè ra quần rồi, phải mau thay tã cho nó mới được."
Tô Tử Mạch đang chuẩn bị tiến lên thay tã cho Bảo Bảo, nhưng lại bị Âu Dương Phương túm lại.
Âu Dương Phương vỗ ngực nói: "Tử Mạch tỷ tỷ cứ ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, những việc nhỏ như thay tã để đó muội làm là được rồi."