Âu Dương Phương nghe được lời này thì biến sắc, có chút thấp thỏm nói: "Tử Mạch tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ đã biết thân phận của muội."
Tô Tử Mạch cười nhạt ra tiếng nói: “Âu Dương muội muội, sau khi đến Dạ Lan quốc người trên đường đều cung cung kính kính với muội, cho dù là tiểu thư nhà giàu bình thường cũng không thể có mặt mũi lớn như vậy được, càng huống hồ hoàng đế Dạ Lan quốc là họ Âu Dương, trùng hợp là muội cũng họ Âu Dương, nếu còn không đoán ra được nữa thì không phải tỷ là kẻ ngốc rồi sao?”
Nghe được những lời Tô Tử Mạch nói Âu Dương Phương có chút ngượng ngùng đáp: “Xin lỗi Tử Mạch tỷ tỷ, muội cũng không cố ý lừa tỷ đâu, chỉ là muội lo thân phận của muội sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta mà thôi.”
Nhìn dáng vẻ Âu Dương Phương cẩn thận giải thích từng li từng tí như vậy, Tô Tử Mạch nhịn không được cười nói: “Được rồi, tỷ cũng không nói tỷ giận muội, với thân phận của muội ra bên ngoài càng phải cẩn thận hơn nữa đừng để bị lộ, tỷ hiểu băn khoăn của muội, tỷ không trách muội.”
Âu Dương Phương nghe được Tô Tử Mạch nói như vậy lúc này mới không ngừng vỗ ngực nói: “Tử Mạch tỷ tỷ, tỷ dọa muội sợ chết đi được, muội khó khăn lắm mới có thể kết được một người tỷ muội tốt như tỷ, nếu như chọc giận tỷ muội sẽ hối hận chết đi được ấy.”
“Được rồi, muội cũng đừng có tự trách nữa, với thân phận của tỷ và bảo bảo chắc chắn không thể đi với muội, trong cung đề phòng nghiêm ngặt có lẽ sẽ không để người ngoài ra vào tùy tiện, chúng ta vẫn là đến Ngọc Anh đường xem thử xem sao.”
Tuy Âu Dương Phương rất muốn dẫn Tô Tử Mạch và Bảo Bảo vào hoàng cung, nhưng nàng ấy cũng biết lời Tô Tử Mạch có lý.
Hoàng cung nào phải cái chợ mua qua bán lại để người người có thể tùy tiện ra vào, dù cho Âu Dương Phương là công chúa cao quý cũng không thể tùy tiện dẫn người ngoài vào, chỉ đành gật đầu đồng ý cùng Tô Tử Mạch đến Ngọc Anh đường.
Sau đó hai người dẫn Bảo Bảo đến Ngọc Anh đường, chỉ mấy bước cả hai đã đến bên ngoài Ngọc Anh đường.
“Vị phu nhân này, đứa bé này là con của người đi, vừa nhìn đã biết là người có phúc khí, giữa trán đầy đặn mày rậm mắt to, chỉ cần dạy bảo thật tốt sau này ắt có tiền đồ.”
Tô Tử Mạch còn chưa vào đến cửa đã có một lão bà mặt mày mặt vui vẻ nghênh đón, vừa lên đã khen ngợi Bảo Bảo tới tấp.
Mặc dù lời của lão bà này có hơi quá nhưng người làm mẹ như Tô Tử Mạch nào có ai không thích người ta khen con mình, trong lòng hưởng thụ không thôi.
Chỉ thấy Tô Tử Mạch gật đầu nói: “Những lời khách sáo thế này đừng nói nữa, ta thực sự là có ý định gửi Bảo Bảo vào Ngọc Anh đường, nhưng mà ta lại không biết Ngọc Anh đường của các người rốt cuộc hoạt động thế nào?”
Lão bà nghe được Tô Tử Mạch nói càng thao thao bất tuyệt: “Phu nhân, người chọn Ngọc Anh đường của bọn ta thật là tìm đến đúng người rồi, Ngọc Anh đường bọn ta chuyên phụ trách đào tạo vỡ lòng cho trẻ nhỏ, vương công quý tộc trong Dạ Lan quốc chuyên gửi trẻ nhỏ đến cho bọn ta, ví dụ như đôi con trai con gái của tam vương gia huynh đệ ruột của hoàng đế bệ hạ, còn có cháu trai của tể tướng đương triều, còn có...”
“Dừng lại ngươi không cần phải nói với ta những thứ sáo rỗng này, ngươi vẫn là nên nói cho ta nghe thử Ngọc Anh đường mấy người đào tạo con trẻ thế nào?”
Tô Tử Mạch thấy lão bà vừa mở miệng đã có ý nói đến đến không ngưng, nếu còn để bà ta nói nữa thì e là không xong nổi mất.
Sau khi bị Tô Tử Mạch cắt đứt xong, lúc này lão bà mới ngượng ngùng cười nói: “Phu nhân, người yên tâm, Ngọc Anh đường bọn ta giáo dục đào tạo trẻ em trên nhiều phương diện nhiều góc độ, ngoại trừ cầm kỳ thi họa ra thì Ngọc Anh đường bọn ta còn có cường giả cấp bậc linh vương tiến hành tu luyện vỡ lòng cho bọn trẻ, bây giờ trong Ngọc Anh đường bọn ta đã có mấy đứa bé là linh giả rồi.”
Tô Tử Mạch nghe nói như thế không khỏi nhướng mày, loại chuyện như tu luyện phải tiến hành theo tuần tự, nói như vậy tuổi bắt đầu tuổi tu luyện là từ ba đến năm tuổi.
Nhưng mà giai đoạn này với trẻ con mà nói chỉ là tiến hành tu luyện võ lòng, muốn chính thức bước trên con đường tu luyện trở thành tu luyện giả chân chính,, ít nhất cũng phải đến sau bảy tuổi.
Nhưng mà với hiểu biết lúc trước của Tô Tử Mạch về Ngọc Anh đường này thì bên trong không có đứa bé nào vượt quá bảy tuổi, có thể trở thành linh giả trước bảy tuổi đã xem như không dễ gì rồi.
Như vậy xem ra Ngọc Anh đường này tựa hồ có chút đồ, nghĩ tới đây Tô Tử Mạch lại nổi hứng thú, nói với lão bà: “Nghe thì được đấy, có điều những thứ này chỉ là từ miệng ngươi nói mà thôi, để ta vào xem thử đi.”
“Phu nhân xin yên tâm chuyện này không thành vấn đề, có điều ta phải nhắc nhở trước, Ngọc Anh đường của bọn ta thu phí không rẻ đâu, một tháng là một trăm hai hoàng kim, không biết phu nhân có thể chịu được hay không?”
Tô Tử Mạch vừa muốn mở lời thì Âu Dương Phương ở bên cạnh đã trực tiếp lấy ra tờ ngân phiếu từ trong ngực nói: “Sao mà lắm lời thừa thãi thế không biết, bọn ta giống kẻ nghèo rớt mồng tơi lắm à? Tấm ngân phiếu một ngàn hai hoàng kim này là tiền đặt cọc.”
Lão bà thật không ngờ Âu Dương Phương lại ra tay hào phóng đến vậy, nhìn thấy ngân phiếu hai mắt càng tỏa ánh sáng, đưa tay cướp lấy ngân phiếu nhét vào ngực.
Sau đó miệng cười mày tươi với Tô Tử Mạch và Âu Dương Phương nói: “Hai vị màu vào trong.”
Tô Tử Mạch cùng Âu Dương Phương đi theo lão bà vào trong Ngọc Anh đường, không lâu sau hai người họ nhìn thấy một đám trẻ con đang học trong trong phòng học.
Một lớp học rộng lớn có tầm hai mươi đến ba mươi đứa trẻ, số lượng thế này cũng không tính là nhiều.
Tô Tử Mạch thấy vậy cũng không lấy làm lạ, một tháng trăm hai hoàng kim đối với người bình thường mà nói đã là một số không nhỏ, người thường không có năng lực gửi con trẻ vào đây.
“Phu nhân, người xem, lớp học này vừa hay là lớp tu hành, bọn trẻ đều nghiêm túc học tập.”
Lão bà cầm được tiền xong thì mặt mày hớn hở nhiệt tình giới thiệu với Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch cũng thấy một nam nhân trung niên đang giảng giải tri thức tu luyện cho đám trẻ, trong lúc giảng bài cũng đồng thời thể hiện ra linh lực của mình cho bọn trẻ.
Một đường ánh sáng linh lực màu tím ẩn hiện trong tay nam nhân đó, Tô Tử Mạch thấy thế nhíu mày: “Không phải ngươi nói cường giả tọa trấn trong Ngọc Anh đường là cấp bậc linh vương sao? Đây rõ ràng là một linh tôn.”
Đối mặt với sự chất vấn của Tô Tử Mạch, lão bà có chút lúng túng nói: “Phu nhân người không biết chứ, thân phận của cường giả linh vương tôn quý, mỗi tháng chỉ đến một lần, có điều bình thường vị linh tôn này dạy bọn trẻ cũng đủ rồi, người xem tiếp đi.”
Linh tôn trong phòng học cũng thấy đám người Tô Tử Mạch ngoài cửa sổ, trực tiếp gật đầu với một đứa bé: “Con lên đây, thể hiện một lượt pháp môn tu luyện hôm qua vi sư dạy mọi người.”
Đứa bé bị nam nhân gọi trúng mặt mày căng thẳng lên bục, đồng thời cũng vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra như nam nhân vừa rồi.
Chẳng bao lâu đã có một ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt xuất hiện trên tay đứa bé, trên mặt lão bà đầy kích động nói: “Phu nhân, người xem đi! Đứa bé này chỉ mới bốn tuổi đã tu luyện được linh lực, những thứ này đã khiến người tin vào thực lực của Ngọc Anh đường bọn ta rồi chứ.”