Lão bà cùng nam nhân trung niên nhìn thấy cảnh này thì biến sắc, bọn họ không ngờ thoạt nhìn Bảo Bảo còn nhỏ mà thực lực đã cường đến vậy, đây rõ ràng là áp đảo!
Lúc này Bảo Bảo nhìn Tô Tử Mạch với vẻ mặt đắc ý, nói: “Mẫu thân, biểu hiện vừa rồi của con thế nào, có phải rất tuyệt hay không?”
“Bảo Bảo giỏi nhất, không hổ là nhi tử của ta!”
Nhìn thấy vẻ mặt muốn được khen ngợi của Bảo Bảo, Tô Tử Mạch cũng không keo kiệt mà ca ngợi. Đứa trẻ không biết trời cao đất rộng kia cần phải được dạy dỗ từ sớm mới được.
Sau khi khen Bảo Bảo hết lời. Tô Tử Mạch nhìn về phía nam nhân cùng lão bà,nói: “Kết quả của cuộc tỷ thí này đã rõ ràng rồi, hiện tại hai người còn muốn nói gì không?”
Lão bà cùng nam nhân nghe Tô Tử Mạch nói vậy thì nhìn nhau, biểu cảm của hai người đều là hết sức không biết phải làm sao.
Sự thật bày ra ngay trước mắt, tuổi của con trai Tô Tử Mạch nhỏ hơn Hạ Vân Phi, thế nhưng có thể lấy tư thế nghiền ép đánh bại Hạ Vân Phi, cho dù da mặt của bọn họ có dày thì cũng không thể phản bác lại Tô Tử Mạch.”
“Nhi tử ơi nhi tử, con làm sao vậy, là ai ức hiếp con?”
Khi lão bà cùng nam nhân trung niên chuẩn bị chịu thua, đột nhiên một nữ nhân có vóc dáng hơi mập mạp với lớp trang điểm đậm xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Vừa xuất hiện, nữ nhân này đã vọt thẳng đến chỗ Hạ Vân Phi đang nằm dưới đất, dựa trên vẻ mặt lo lắng của nàng ta, chắc chắn đây là mẫu thân ruột của Hạ Vân Phi.
Vừa rồi Hạ Vân Phi công kích Bảo Bảo thì bị sốc ngược, lúc này không những hai bàn tay bị gãy xương mà máu trong mũi và miệng cũng không ngừng chảy ra, thoạt nhìn rất thê thảm.
Khi nhìn thấy Hạ phu nhân xuất hiện, tròng mắt lão bà xoay tròn, nàng ta nghĩ ra một sáng kế. Chỉ thấy lão bà mang viền mắt hơi đỏ bước nhanh đến trước mặt Hạ phu nhân, nói: “Hạ phu nhân, ngài đến đúng lúc, chúng tôi đang chuẩn bị báo cho ngài biết. Vừa rồi Hạ Vân Phi tỷ thí cùng đứa bé kia, ban đầu mọi người nói chỉ đánh tượng trưng rồi ngừng, nhưng không ngờ đứa bé kia tuổi còn nhỏ mà ra tay tàn nhẫn, kết quả Hạ Vân Phi bị đánh thành như vậy, chúng tôi có muốn cản cũng không kịp.
Lão bà vừa nói chuyện vừa nháy mắt liên tục với nam nhân trung niên, nam nhân trung niên hiểu rất nhanh, cũng nói theo: “Hạ phu nhân, sau khi Hạ Vân Phi trúng chiêu, ta đã ra tay ngăn cản đứa bé kia tiếp tục tiến công, nếu không thương tích của Hạ Vân Phi còn nghiêm trọng hơn bây giờ.”
Tô Tử Mạch nghe thấy vậy thì tức giận đến nắm chặt nắm tay, hai người kia lật ngược phải trái trắng đen ngay trước mặt nàng, đúng là da mặt còn dày hơn tường thành!
Tô Tử Mạch đang định đi lên giải thích thì Hạ Phu Nhân cũng đã đi đến chỗ của Bảo Bảo với vẻ mặt tức giận.
“Cái đứa con hoang không được dạy dỗ này, nhi tử của ta mà ngươi cũng dám đánh, hôm nay ta sẽ giáo dục ngươi thay phụ thân cùng mẫu thân ngươi.”
Thân hình của Hạ phu nhân đã đồ sộ, khi đứng ở trước mặt Bảo Bảo thì càng giống như một ngọn núi nhỏ, Bảo Bảo đứng cạnh cơ thể cao lớn của nàng ta thì càng trông nhỏ yếu bất lực.
Hạ phu nhân giơ bàn tay lên chuẩn bị tát vào mặt Bảo Bảo, cái tát này vừa nhanh vừa tàn nhẫn, cũng không có bởi vì Bảo Bảo là đứa trẻ thì sẽ nương tay.
“Hạ phu nhân ra tay nặng với một đứa bé như vậy, ngươi còn biết xấu hổ hay không?”
Nhìn thấy bàn tay của Hạ phu nhân sắp rơi xuống mặt của Bảo Bảo, Tô Tử Mạch bước nhanh đến phía trước, duỗi tay nắm lấy cổ tay của Hạ phu nhân.
Thấy vậy, Hạ phu nhân trừng mắt với Tô Tử Mạch, vẻ mặt tàn ác: “Ngươi là ai? Bản phu nhân muốn dạy dỗ đứa con hoang có nương sinh không có phụ thân thì có liên quan gì tới ngươi?”
Tô Tử Mạch nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, nói: “Thật ngại quá, ta chính là mẫu thân ruột của đứa con hoang trong miệng ngươi.”
Tô Tử Mạch vừa dứt lời, Hạ phu nhân giận dữ nói: “Thì ra ngươi chính là nương của đứa con hoang này, vậy thì càng tốt quá, con của nhà ngươi đánh con ta thành như vậy, có phải ngươi nên cho ta một lời giải thích không?”
Sau khi biết thân phận của Tô Tử Mạch, Hà phu nhân càng lên giọng hỏi tội, giống như Bảo Bảo phạm tội tày trời khiến người người oán trách vậy.
Tô Tử Mạch cố nén cơn tức, nàng giải thích: “Vừa rồi con ta cùng nhi tử của ngươi tỷ thí, là do kinh nghiệm của nhi tử nhà ngươi chưa đủ nên bị sốc ngược linh lực, con của ta cũng không có ra tay tàn nhẫn.”
Tuy vừa rồi Hạ phu nhân ra tay rất độc ác nhưng Tô Tử Mạch có thể hiểu được tấm lòng bảo vệ nhi tử của mẫu thân. Cho nên nàng mới kiên trì giải thích tình huống vừa rồi.
Ai ngờ Hạ phu nhân không những không cảm kích mà còn hung dữ nói: “Hừ, ngươi bớt cãi chày cãi cối. nói chung nhi tử của ngươi đã làm con ta bị thương, tuyệt đối không thể bỏ qua chuyện này như vậy được!”
Mắt thấy đối phương ngang ngược không biết lý lẽ như vậy, tính tình nóng nảy của Tô Tử Mạch cũng bị kích thích, nàng cười lạnh một tiếng: “Vậy ngươi nói xem, ngươi muốn thể nào?”
“Đơn giản thôi, hiện tại con ta bị thương như thế nào thì nhi tử của ngươi cũng phải bị y như vậy, nếu không thì ta sẽ không bỏ qua chuyện này.”
Nghe Hạ phu nhân nói vậy, Tô Tử Mạch lắc đầu mà không suy nghĩ: “Không thể nào, tỷ thí bị thương là chuyện đương nhiên, muốn trách thì trách thực lực của nhi tử ngươi không đủ.”
Tất nhiên Tô Tử Mạch không đồng ý yêu cầu vô lý của Hạ phu nhân, nhìn thấy Tô Tử Mạch từ chối, Hạ phu nhân không khỏi tức giận nói: “Được, nếu ngươi đã không đồng ý thì đừng trách bản phu nhân. Các ngươi vào đây hết cho ta!”
Hạ phu nhân vừa dứt lời, mấy quân lính mặc áo giáp ngoài cửa lập tức xông vào, không ngờ Hạ phu nhân lại dẫn theo người qua đây.
Có sự giúp đỡ từ người khác, Hạ phu nhân càng tự tin nói: “Mấy người các ngươi bắt lại nữ nhân cùng đồ rác rưởi này lại cho ta!”
Sau khi Hạ phu nhân dứt lời, toàn bộ quân lính xông tới Bảo Bảo cùng Tô Tử Mạch, lúc này vẻ mặt của nàng đã thay đổi đến hết sức khó coi.
Hạ phu nhân không những nói nàng mà còn dùng những lời ác độc như vậy để nói Bảo Bảo, điều này làm Tô Tử Mạch không thể dễ dàng tha thứ được.
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng, không tốt đẹp mấy của Tô Tử Mạch, cuối cùng Hạ phu nhân cũng có chút hoảng hốt, nói: “Ngươi muốn làm gì? Bản phu nhân cảnh cáo tốt nhất ngươi đừng làm bậy, phu quân của ta là tướng quân của Dạ Lan quốc, nếu ngươi dám động đến một sợi tóc của ta, ta sẽ bảo hắn ta dắt đại quân đến bắt ngươi, chắc chắn ngươi trốn không thoát!”
Đối mặt với lời uy hiếp của Hạ phu nhân, Tô Tử Mạch vẫn bình tĩnh nói: “Đại tướng quân là cái thá gì? Cho dù là Hoàng đế của Dạ Lan quốc, chỉ cần dám nói vậy với Bảo Bảo thì ta cũng không tha.”
Vừa dứt lời, Tô Tử Mạch chạy đến trước mặt Hạ phu nhân, sau đó giơ tay lên tát nàng ta một cái.