Tô Tử Mạch thấy Cửu Vương gia vẫn còn muốn tâng bốc mình thì chỉ đành nói qua loa cho có lệ: "Cửu Vương gia quá khen, sư phụ dạy ta chế thuốc chỉ là một ẩn sĩ cao nhân, không tiện nói tên húy."
Thấy Tô Tử Mạch không muốn nói, Cửu Vương gia cũng không miễn cưỡng, ngược lại, con ngươi của Thiên Linh đạo trưởng bỗng hiện lên một tia nghi hoặc.
"Tô cô nương, lão phu chưa từng nghe nói tới thầy chế thuốc siêu cấp nào trẻ tuổi như ngươi, không biết Tô cô nương đây có thể chỉ giáo một chút, để lão phu mở mang tầm mắt?"
Tô Tử Mạch nghe thấy thế bèn liếc Thiên Linh đạo trưởng một cái, người này miệng nói thì có vẻ khách khí, ánh mắt lại ngập tràn vẻ hoài nghi, rõ ràng là đang cho rằng nàng nói bậy, cho nên mới muốn thăm dò nàng.
Tô Tử Mạch mỉm cười lạnh lùng: "Chế thuốc đâu phải trò chơi của nhi đồng, há lại có thể tùy tiện biểu diễn, với lại hôm nay cũng không phù hợp để thể hiện ở đây, sau này chắc chắn sẽ có cơ hội thôi."
Cửu Vương gia vừa cười vừa nói: "Tô cô nương nói đúng, sau này ngươi còn ở lại phủ ta, đương nhiên sẽ có nhiều cơ hội thể hiện."
Cửu Vương gia đã nói như vậy thì Thiên Linh đạo trưởng cũng không tiện nói thêm gì nữa, nhưng sự nghi ngờ trong lòng của ông ta đối với Tô Tử Mạch lại càng lúc càng tăng.
Vốn dĩ trước giờ ông ta đang là thầy chế thuốc duy nhất trong phủ, giờ lại có thêm một Tô Tử Mạch, vả lại xem ra Cửu Vương gia cũng rất xem trọng nàng, về lâu về dài ông ta làm sao còn có thể đứng vững trong phủ được đây?
Chẳng bao lâu sau, ánh mắt Thiên Linh đạo trưởng lại lóe lên một cái, ông ta tiếp tục nói: "Vương gia, ta thấy hôm nay mọi người đều đang cao hứng như vậy, Tô cô nương lại vừa mới tới, chi bằng để ta và nàng ta tỉ thí so tài một phen, đồng thời mua vui cho mọi người."
Nếu Tô Tử Mạch đã không dám động thủ thì ông ta sẽ trực tiếp khiến nàng phải động thủ, nếu có thể đánh bại Tô Tử Mạch trước mặt mọi người thì đương nhiên ông ta cũng được dịp huênh hoang.
Mang theo suy nghĩ đó, Thiên Linh đạo trưởng chủ động đưa ra yêu cầu muốn gọt giũa tài năng cùng với Tô Tử Mạch, ban nãy Cửu Vương gia có uống mấy chén rượu, giờ cũng ngà ngà say, nghe ông ta nói vậy thì lập tức vui vẻ nói: "Được, trước đây bổn vương từng thấy qua tay nghề của Tô cô nương, các người đừng thấy nàng ấy tuổi còn trẻ, hơn nữa lại là nữ lưu mà khinh thường, thân thủ và vẻ bề ngoài quả thực không hề giống nhau đâu."
Mọi người nghe Cửu Vương gia nói vậy thì cũng nhao nhao phấn khích hẳn lên, thậm chí còn cổ vũ Tô Tử Mạch đứng dậy tỷ thí cùng Thiên Linh đạo trưởng.
Vốn dĩ Tô Tử Mạch không muốn gây thêm chuyện, thế nhưng Thiên Linh đạo trưởng này cứ một hai muốn khiêu khích nàng, xem ra không giáo huấn cho ông ta một trận không được.
Nghĩ vậy Tô Tử Mạch lập tức đứng dậy đi ra giữa sân, Thiên Linh đạo trưởng thấy thế, gương mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
Thiên Linh đạo trưởng giả bộ bày ra dáng vẻ của bậc tiền bối, nói: "Tô cô nương, ngươi là vãn bối, ngươi động thủ trước đi."
Vừa nói Thiên Linh đạo trưởng vừa chắp hai tay sau lưng, trông rất có dáng dấp của một vị tiền bối.
Tô Tử Mạch thấy thế thì khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, để lộ ra một nụ cười chế giễu, Thiên Linh đạo trưởng này dám ra oai trước mặt nàng ư?
Đúng lúc Tô Tử Mạch định động thủ thì đột nhiên ngoài cửa có tiếng hét thảm thiết vang lên, sau đó có đến mấy hạ nhân xông vào trong đại điện.
"Vương gia, không xong rồi, trong phủ có thích khách, bọn chúng thấy người liền giết, đám đầy tớ sắp không ngăn lại được nữa rồi, Vương gia ngài mau chạy đi."
Người đầy tớ kia vừa dứt lời thì ngay lập tức đằng sau đã có mấy tên thích khách mặc đồ đen tay cầm đại đao chạy đến, trực tiếp chém lên người đầy tớ báo tin kia.
Mọi người chứng kiến cảnh tượng đó thì hầu hết đều đang say rượu cũng bị làm cho tỉnh táo lại, Cửu Vương gia sầm mặt lại, nói: "Các vị, hiện giờ Vương phủ gặp nạn, cũng chính là thời cơ để các vị thể hiện, ngày thường bổn vương không tệ bạc với các ngươi, giờ đây phải xem các ngươi đối phó như thế nào rồi."
Những người đang ngồi kia đều là môn khách được Cửu Vương gia bao nuôi, cái gọi là nuôi binh vạn ngày dùng binh một giờ này, giờ đây Vương phủ gặp nguy hiểm, cũng là lúc bọn họ nên báo đáp lại.
Quả nhiên Cửu Vương gia vừa dứt lời, ngay lập tức đã có một vị tráng hán đứng dậy nói: "Cửu Vương gia, ngài yên tâm, cứ để bọn ta đi giải quyết đám thích khách này thay ngài."
Vị tráng hán này chính là một cường giả cấp Linh Thánh khác, cũng chính là vị có tu vi cao cường nhất trong số đám môn khách kia.
Sau khi đứng dậy, vị tráng hán kia lập tức xông thẳng đến chỗ đám thích khách đang đứng ở cửa kia, vóc dáng người này cao lớn, bước chạy cũng vô cùng khí thế, Cửu Vương gia thấy thế cũng không khỏi gật đầu tán thưởng.
Chỉ có điều lúc vị tráng hán xông đến trước mặt tên thích khách mặc đồ đen kia, mấy tên thích khách khác lại lập tức giơ cao đại đao đang cầm trong tay lên, một đường bổ về phía vị tráng hán.
Động tác của người mặc đồ đen vô cùng đơn giản, không hề rườm rà, mặc dù vị tráng hán kia là cao thủ cấp Linh Thánh nhưng cũng không thể tránh được nhát đao chí mạng của đám thích khách.
Chỉ thấy máu bắn tung tóe ra bốn phía, tứ chi văng xuống đất.
Chưa được bao lâu mà vị tráng hán kia đã bị đánh cho thảm bại, mọi người thấy thế đều trợn mắt há mồm, ngay cả sắc mặt của Cửu Vương gia cũng trở nên nghiêm trọng.
Xem ra tu vi cũng những tên thích khách này không hề tầm thường chút nào, rõ ràng lần này bọn chúng đã có tính toán từ trước rồi mới đột nhập vào Vương phủ, tình hình có vẻ rắc rối hơn nhiều so với những gì hắn ta nghĩ.
Thấy vị tráng hán kia bị giết xong, những môn khách còn lại ai nấy đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi khiếp sợ, không một ai dám tiến lên đối phó.
Lúc này Tô Tử Mạch mới quay sang Thiên Linh đạo trưởng, nàng vừa cười vừa nói: "Thiên Linh đạo trưởng, chắc hẳn thường ngày Cửu Vương gia đối xử với ngài không tệ, bây giờ cũng đã đến lúc ngài đứng lên đối phó với đám thích khách kia, âu cũng là để báo đáp ơn tri ngộ cho hắn ta phải không nhỉ?"
Thiên Linh đạo trưởng nghe nàng nói thế thì xấu hổ đáp: "Lão phu là thầy chế thuốc, không giỏi mấy chuyện đánh nhau, những chuyện thế này vẫn nên giao cho người khác thì hơn."
Lúc Thiên Linh đạo trưởng nhìn sang những người khác, bọn họ đều làm một bộ cúi gằm mặt, còn có người đứng dậy lén lút đứng cách xa Cửu Vương gia.
Bấy giờ đám thích khách mới từ từ tiến về phía Cửu Vương gia, tên dẫn đầu lớn giọng quát: "Mục tiêu của bọn ta là Cửu Vương gia, nếu các ngươi không muốn chết thì lập tức cút nhanh!"
Người mặc đồ đen vừa mới dứt lời thì đã có vài tên nhanh chân chạy biến ra cửa, tốc độ của bọn họ nhanh như chớp, cứ như đang trực chờ để tháo chạy vậy.
Cửu Vương gia thấy thế không khỏi tức giận: "Các ngươi đúng thật là một lũ vong ân bội nghĩa, ngày thường bổn vương cho các ngươi ăn uống phè phỡn, giờ các ngươi báo đáp bổn vương như thế này sao?"
Tiếng mắng quát của Cửu Vương gia không ngừng vang vọng trong đại điện, ấy thế mà đám môn khách kia chỉ thi nhau chạy càng nhanh càng tốt, kể cả Thiên Linh đạo trưởng cũng chớp mắt một cái đã chẳng thấy đâu nữa rồi, trong điện chỉ còn lại một mình Tô Tử Mạch.
Đám thích khách thấy Tô Tử Mạch không bỏ chạy thì tức giận quát: "Sao ngươi còn không chạy, chẳng lẽ muốn chết cùng Cửu Vương gia hắn sao?"
Tô Tử Mạch nghe xong bèn cười lạnh: "Mặc dù giao tình giữa bổn tiểu thư và Cửu Vương gia chưa sâu, nhưng mà giờ ta cũng đã là môn khách của hắn ta, ăn lộc vua quan thì phải trung thành, không được phép phá bỏ quy tắc này, mấy người các ngươi nể mặt bổn tiểu thư, tha cho hắn ta một mạng đi."
"Ha ha ha ngươi là cái thá gì mà bọn ta phải nể mặt."
Nghe Tô Tử Mạch nói thế, đám thích khách lập tức bật cười ha hả, giống như bọn họ vừa được nghe chuyện cười vậy.