Âu Dương Bá Thiên bình thường chỉ có đi ức hiếp người khác, nhưng ở trước mặt Bảo Bảo, cuối cùng cậu ta cũng được nếm mùi bị người khác ức hiếp, có thể nói Âu Dương Bá Thiên lúc này vô cùng oan ức.
Bảo Bảo lạnh lùng nói: "Âu Dương Bá Thiên, có phải ngươi tưởng ta rất dễ bị lừa không, ngươi bảo tên này về chắc chắn để mật báo cho viện binh, cách đơn giản như vậy ta lại không nghĩ ra sao?"
Thấy vẻ mặt đầy giận dữ của Bảo Bảo, Âu Dương Bá Thiên khổ sở đáp: "Nhưng Trương thống lĩnh phải về mới mang tiền đến đây được chứ, không phải ngươi cần một vạn lượng vàng sao? Thế này đi, ta cho ngươi thêm năm ngàn lượng, ngươi thấy sao?"
Giọng điệu Âu Dương Bá Thiên như đang van xin, lúc này cậu ta đã không còn muốn tìm Bảo Bảo trả thù nữa, cậu ta chỉ muốn mau chóng rời khỏi Bảo Bảo càng xa càng tốt, để tránh Bảo Bảo không vui lại ra tay với cậu ta.
Cho dù Âu Dương Bá Thiên bây giờ đã vô cùng hèn mọn, nhưng Bảo Bảo vẫn không chịu bỏ qua nói: "Không được, tóm lại các ngươi không ai được đi cả, bây giờ cứ lấy một vạn lượng vàng ra, nếu không thì cứ ở lại đây hết đi."
Giọng điệu Bảo Bảo rất cương quyết, không hề có chỗ để cứu vãn, đám người Âu Dương Bá Thiên và Trương thống lĩnh nghe xong không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
Làm gì có ai ra ngoài lại mang theo một vạn lượng vàng trên người, bây giờ Bảo Bảo lại không cho bọn họ quay về lấy, như vậy không phải chứng tỏ đang cố tình làm khó họ sao?
Âu Dương Bá Thiên đang chuẩn bị nói gì đó với Bảo Bảo, đôi mắt Bảo Bảo trừng to làm Âu Dương Bá Thiên sợ đến nổi phải nuốt hết những lời định nói xuống, dấu vết hai cái tát vừa rồi vẫn còn nguyên, Âu Dương Bá Thiên biết nếu mình dám nói lời thừa thãi nữa, chắc chắn Bảo Bảo sẽ ra tay với cậu ta.
Tình cảnh chợt căng thẳng, chẳng bao lâu sắc trời dần dần tối sầm lại.
Bảo Bảo gói đồ lại, liếc sang bọn họ nói: "Tối nay trời hơi lạnh, mấy người các ngươi cởi y phục ra đi."
Đám người Âu Dương Bá Thiên nghe xong chợt ngẩn ra, không dám làm trái lời của Bảo Bảo, đành phải cởi đồ ra, chỉ chừa lại chiếc áo mỏng trên người.
Bảo Bảo trực tiếp vứt đồ xuống đất làm đệm giường, sau đó nằm thẳng xuống.
Mọi người thấy vậy chợt lộ ra vẻ khổ sở, trên mặt đất toàn là bụi bặm dơ bẩn, đồ dơ hết rồi bọn họ còn muốn mặc nữa không chứ?
Đây cũng chưa phải chuyện gì to tát, bây giờ đã vào mùa thu, mặt trời vừa lặn nhiệt độ không khí cũng lập tức hạ xuống.
Không có đồ giữ ấm bên ngoài, đám người Âu Dương Bá Thiên chẳng bao lâu đã bị lạnh cóng run cầm cập, đứng im tại chỗ không ngừng xoa tay giậm chân.
Bảo Bảo lại nằm vắt chéo chân ở đó, dáng vẻ nhàn nhã thong dong, ánh mắt nhìn về phía Âu Dương Bá Thiên tràn đầy vẻ trêu đùa.
Trong lúc Bảo Bảo đang từ từ dày vò đám người Âu Dương Bá Thiên, Tô Tử Mạch lại đang vô cùng sốt ruột.
Trong phủ Cửu Vương gia, Tô Tử Mạch thấy Bảo Bảo trễ vậy còn chưa về, nàng nhờ Cửu Vương gia phái người đến Bích Ba Viên hỏi thăm tình hình.
"Tô cô nương đừng lo lắng quá, tuy Bảo Bảo còn nhỏ nhưng tu vi cao cường, người bình thường đều không phải đối thủ của thằng bé, chắc là trẻ con nghịch ngợm ham chơi bên ngoài quên về nhà, bổn vương đã phái người ra ngoài tìm rồi, rất nhanh sẽ có thể đưa thằng bé về."
Cửu Vương gia thấy vẻ mặt Tô Tử Mạch lo lắng, nàng không ngừng đi tới đi lui, hắn ta vội mở miệng an ủi nàng.
Lúc này bên ngoài bỗng nhiên có người vội vàng chạy đến, Tô Tử Mạch thấy vậy bước nhanh ra đón.
"Sao rồi, tìm được Bảo Bảo chưa?"
"Tô tiểu thư, bọn ta vừa rồi đã hỏi Bích Ba Viên rồi, đám trẻ trong đó sau khi tan học thì đều rời đi cả rồi, Bảo Bảo cũng đi theo bạn học, bọn ta đã tìm kiếm xung quanh, không hề phát hiện ra tung tích của Bảo Bảo."
Tô Tử Mạch nghe xong vẻ mặt lập tức trắng bệch, Bảo Bảo bây giờ chính là nỗi vướng bận quan trọng nhất của nàng, nếu Bảo Bảo có việc bất trắc gì, nàng sống thế nào đây, vừa nghĩ đến điều này Tô Tử Mạch bèn cảm thấy trước mắt tối sầm, chân đứng không vững suýt chút đã ngã xuống.
Cửu Vương gia thấy vậy vội vàng dìu Tô Tử Mạch nói: "Tô cô nương đừng sốt ruột, bây giờ bổn vương điều động binh mã tiến hành lục soát diện rộng trong thành, cho dù có đào ba thước đất lên cũng phải tìm cho ra Bảo Bảo, ngươi cứ yên tâm."
Sau khi dứt lời, Cửu Vương gia nhanh chóng gọi toàn bộ gia đinh binh lính trong phủ đến, lúc này Tô Tử Mạch cũng miễn cưỡng để bản thân giữ bình tĩnh, đi theo Cửu Vương gia đưa người đi tìm kiếm khắp nơi trong thành.
"Các ngươi có nhìn thấy đứa bé này không? Dáng người cao chừng này, trông trắng trắng tròn tròn."
Trên đường đi Tô Tử Mạch cứ nhìn thấy một người qua đường thì sẽ tiến lên hỏi thăm, sau khi hỏi liên tiếp mười mấy người, cuối cùng cũng tìm ra người nhìn thấy Bảo Bảo.
"Vừa rồi hình như ta nhìn thấy đứa bé ngươi nói ở trong con hẻm bên đó, hơn nữa còn có thêm mấy người ở cùng thằng bé nữa, chi bằng các ngươi đến đó xem thử."
Có được tin tức này Tô Tử Mạch không khỏi vui mừng, Cửu Vương gia thấy vậy cũng không dám chậm trễ, Bảo Bảo lại ở cùng người khác, không chừng những người đó là đám lưu manh bắt cóc Bảo Bảo.
Nghỉ đến đây vẻ mặt Cửu Vương gia chợt nghiêm lại nói: "Tất cả mọi người nghe cho rõ đây, theo bổn vương xuất phát, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu mọi lúc.
Dưới sự dẫn dắt của Cửu Vương gia, đám người nhanh chóng đuổi theo hướng con hẻm nhỏ người đi đường vừa rồi đã chỉ.
Tô Tử Mạch dẫn đầu đi trước, lúc này nàng đã không thể chờ đợi được nữa muốn nhìn thấy Bảo Bảo ngay, nếu muộn một chút không chừng Bảo Bảo sẽ gặp nguy hiểm.
Sau thời gian một nén nhang, đám người tiến vào trong con hẻm nhỏ, Tô Tử Mạch vừa nhìn đã thấy Bảo Bảo đang nằm trên mặt đất, nàng sải bước chạy điên cuồng về phía Bảo Bảo.
Bảo Bảo lúc này cũng nhìn thấy Tô Tử Mạch, và cũng nhìn thấy tốp binh lính đi theo sau Tô Tử Mạch.
Thấy bày trận lớn như vậy, Bảo Bảo không khỏi cúi đầu lo lắng, bản thân chỉ lo dạy dỗ tên khốn Âu Dương Bá Thiên, lại quên mất thời gian về nhà, bây giờ mẫu thân dẫn theo nhiều người như vậy đến đây, chắc chắn muốn trách phạt mình thật nặng.
Vừa nghĩ đến điều này trong lòng Bảo Bảo càng lo lắng không thôi, vội vàng đứng dậy cúi đầu, trong lòng cũng đã chuẩn bị xong lời nhận lỗi.
Nhưng điều khiến Bảo Bảo không ngờ đến, sau khi Tô Tử Mạch xông đến trước mặt cậu bé, nàng ôm Bảo Bảo vào lòng, nàng dùng sức ôm thật chặt thậm chí khiến Bảo Bảo thấy hơi đau.
"Bảo Bảo con dọa mẫu thân sợ chết đi được, con có biết mẫu thân lo lắng cho con nhường nào không? Tên nhóc thối này, sao lại không để người ta bớt lo được chứ?
Tô Tử Mạch vừa ôm Bảo Bảo vừa nói không ngừng, giọng điệu mang theo tiếng nức nở nghẹn ngào.
Bảo Bảo thấy vậy lập tức tự trách bản thân, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận, đồng thời đưa tay lau nước sạch nước mắt cho Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch kiểm tra toàn thân Bảo Bảo một lượt, sau khi xác định Bảo Bảo không bị thương gì cả, lúc này nàng mới yên lòng.
"Chắc người là mẫu thân của Tô Bảo Bảo đúng không? Người mau đưa Tô Bảo Bảo đi đi."