Không bao lâu sau Tô Tử Mạch đã thu toàn bộ đống đề này vào trong Thương Hải Châu, đúng lúc này đột nhiên có một hạ nhân hốt hoảng chạy tới trước mặt Cửu Vương gia.
“Vương gia, bên ngoài có người tự xưng là người của Chí Tôn Vạn Thú muốn gặp ngài.”
Hạ nhân này vừa mở miệng thì sắc mặt của Cửu Vương gia đã lập tức thay đổi, kinh ngạc nói: “Ngươi nói cái gì mà Chí Tôn Vạn Thú, ngươi chắc chắn hắn nói vậy sao.”
Hạ nhân liên tục gật đầu: “Tiểu nhân nào dám ở trước mặt vương gia nói dối, hiện tại người kia vẫn đang đợi ở bên ngoài.”
Sau khi xác nhận lời hạ nhân này nói là thật, Cửu Vương gia không thèm quan tâm đến Tô Tử Mạch ở bên cạnh nữa mà bước nhanh ra ngoài cửa lớn.
Tô Tử Mạch nhìn theo bóng ảnh đã đi xa của Cửu Vương gia không nhịn được mà cau mày, nàng tự nói chuyện với bản thân: “Tại sao nghe Chí Tôn Vạn Thú lại có chút quen tai, nếu như ta nhớ không sai thì đây là danh hiệu của Dạ Ly Thần, không lẽ ngài ấy cũng tới đây.”
Tô Tử Mạch nghĩ đến đây sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng đi theo sau Cửu Vương gia ra ngoài.
Sau khi Tô Tử Mạch ra đến cửa lớn thì đúng lúc nhìn thấy Cửu Vương gia đang cúi đầu với Dạ Ly Thần, đường đường là một vương mà lại cư xử vô cùng khiêm tốn trước mặt Dạ Ly Thần.
“Thần tôn đại nhân đại giá quang lâm là phúc hạnh của tiểu vương, không tiếp đón thần tôn đại nhân từ xa mong ngài không chê trách, mời thần tôn đại nhân vào trong.”
Nhìn thấy bộ dạng Cửu Vương gia cung kính như vậy khiến cho Tô Tử Mạch không khỏi lắc đầu, vẻ mặt cạn ngôn, hạ nhân trong vương phủ nhìn thấy tình huống này càng kinh ngạc hơn, nên biết rằng Cửu Vương gia cho dù có đứng trước mặt hoàng đế điện hạ cũng sẽ không cư xử khiêm tốn như vậy.”
Sau khi Cửu Vương gia dẫn Dạ Ly Thần vào vương phủ, hạ nhân trong vương phủ cũng thức thời lập tức hạ xuống công việc dang dở, toàn bộ đều đứng xếp hàng thẳng tắp ở trong đình viện.
Cửu Vương gia thấy vậy liền nghiệm nghị nói: “Các ngươi đều đã nhìn thấy rồi, đây là vị thần tôn điện hạ tiếng tăm lẫy lừng, hôm nay thần tôn điện hạ đến vương phủ của chúng ta là niềm kiêu hãnh của vương phủ và cũng là vận may của các ngươi, sau này các ngươi gặp được thần tôn đại nhân cần phải cung kính hơn cả bổn vương, phải đáp ứng mọi yêu cầu của thần tôn đại nhân, tất cả đã rõ rồi chứ.”
“Đã rõ.”
Đám hạ nhân này sớm đã nhìn ra thân phận của Dạ Ly Thần cao quý không tầm thường, Cửu Vương gia vừa dứt lời mọi người đã lập tức đồng thanh.
Lúc này Cửu Vương gia đảo mắt nhìn tứ phương, muốn giới thiệu Dạ Ly Thần với làm quen với Tô Tử Mạch, chỉ là đã không còn thấy thân ảnh của Tô Tử Mạch đâu.
Còn Tô Tử Mạch đã lén trở về phòng, tuy rằng Tô Tử Mạch không biết tại sao đang yên đang lành Dạ Ly Thần tìm đến tìm Cửu Vương gia, nhưng mà Tô Tử Mạch không muốn Dạ Ly Thần nhìn thấy bản thân.
Trước đó là Tô Tử Mạch đã lén lút chạy khỏi Dạ Ly Thần, cộng thêm quan hệ đặc biệt của nàng với Dạ Ly Thần, lúc gặp mặt sẽ không tránh khỏi xấu hổ, tốt hơn vẫn nên trốn đi, không nên gặp mặt.
‘Cạch cạch cạch’
Tô Tử Mạch về phòng chưa được bao lâu thì có người gõ cửa, Tô Tử Mạch nghe được âm thanh không khỏi giật mình, nàng mở miệng thăm dò: “Ai vậy.”
“Tô tiểu thư, có một vị khách quý đến vương phủ, vương gia mời người đến phòng khách.”
Tô Tử Mạch nghe hạ nhân nói xong liền miễn cưỡng đáp: “Ngươi nói với Cửu Vương gia rằng ta cảm thấy không thoải mái trong người, cần ở trong phòng nghỉ ngơi, tạm thời không thể gặp khách.”
Hạ Nhân nhận được hồi đáp lập tức chạy đi truyền tin, lúc này Tô Tử Mạch mới thở phào nhẹ nhõm.
Một lúc sau hạ nhân kia lại tìm đến Tô Tử Mạch, ở bên ngoài cửa nói với Tô Tử Mạch: “Tô tiểu thư, Vương giả bảo người nghỉ ngơi thật tốt, bảo trọng cơ thể, còn có Tô tiểu thiếu gia vừa tan học quay về, Vương gia sẽ đưa ngài ấy đi yến tiệc, đến khi ăn sau sẽ đưa về, mong người yên tâm.”
Tô Tử Mạch nghe thấy vậy không khỏi tự vỗ trán, bản thân nàng đã quên mất Bảo Bảo, nếu như để cho Dạ Ly Thần đơn độc gặp mặt Bảo Bảo, sẽ không biết được sẽ có chuyện gì xảy ra.
Dựa vào trí thông minh của Dạ Ly Thần nhất định không khó để phát hiện Tô Bảo Bảo chính là con trai của hắn, nếu như đến lúc đó để cho hắn cướp mất Bảo Bảo của cô thì nguy to rồi.”
Nghĩ đến đây Tô Tử Mạch không chút do dự trực tiếp mở cửa phòng, vẻ mặt gấp gáp nói: “Vừa rồi ta chợt cảm thấy cơ thể đã hồi phục không ít, tiệc tối này ta vẫn có thể tham gia, đi thôi.”
Nói xong Tô Tử Mạch bước nhanh đến phòng khách, lúc Tô Tử Mạch đến thì mới phát hiện phòng khách đã có không ít khách, vì chiêu đãi Dạ Ly Thần mà Cửu Vương gia đã mời không ít người qua đây.
Dạ Ly Thần ngồi ở chủ vị, Cửu Vương gia ngồi bên cạnh bồi khách, mà Bảo Bảo cũng đang ngồi bên cạnh Dạ Ly Thần, bộ dạng hai người nói chuyện vui vẻ, không biết Dạ Ly Thần đã nói những gì mà chọc cho Bảo Bảo cười lớn.
Tô Tử Mạch thấy vậy vô cùng lo lắng, nàng bước nhanh đến bên Dạ Ly Thần, kéo Bảo Bảo ra khỏi hắn, giọng tức giận nói: “Không phải mẫu thẫn Bảo Bảo đã dạy không được nói chuyện với người lạ sao, con quên hết rồi sao?”
Bảo Bảo đang vui vẻ thì bị Tô Tử Mạch giáo huấn một trận nhất thời ủy khuất cúi đầu.
Dạ Ly Thần thấy vậy cũng quay ra nhìn Tô Tử Mạch, ý cười vẫn như cũ trên khóe miệng, cũng không biết được trong lòng hắn rốt cuộc đang nghĩ những gì.
Cửu Vương gia không biết Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch có quen biết, vẻ mặt gấp gáp nói: “Tô cô nương, ngươi đang làm gì vậy, thần tôn đại nhân là khách quý của vương phủ, không được vô lễ.”
Đây là lần đầu tiên Cửu Vương gia dùng giọng điệu nghiêm khắc nói với Tô Tử Mạch, nhưng Tô Tử Mạch lại không biết chừng mực mà nói: “Thật xin lỗi vương gia, ta đang dạy dỗ con trai ta, Bảo Bảo, con trở về phòng trước đi.”
Bảo Bảo rất tự nhiên phục tùng theo lời nói của Tô Tử Mạch, ngoan ngoãn quay đầu đi, chỉ là trước khi đi nó còn cố ý liếc nhìn Dạ Ly Thần, có vài phần không lỡ.
Đến khi Bảo Bảo đã hoàn toàn rời đi, lúc này Tô Tử Mạch mới được xem là thở phào nhẹ nhõm, tìm một vị trí trống phía dưới ngồi xuống.
Cửu Vương gia cũng biết tính khí của Tô Tử Mạch, chỉ có thể cười nói với Dạ Ly Thần: “Thật ngại quá thần tôn đại nhân, vị cô nương này là ân nhân cứu mạng của bổn vương, vừa rồi Tô cô nương chỉ là bản năng làm mẫu thân, không có ác ý, vẫn mong thần tôn đại nhân không chê trách.”
Dạ Ly Thần nghe vậy vẫy tay cười nói: “Nữ tử chân yếu tay mềm nhưng một khi làm mẫu sẽ đều như vậy, mẫu thân bảo vệ nhi tử là chuyện bình thường, bổn tôn sẽ không trách mà ngược lại còn rất thưởng thức, chi bằng để vị cô nương này ngồi bên cạnh bổn tôn, bổn tôn thật muốn muốn uống cùng nàng ấy hai chén.”
Tuy rằng Dạ Ly Thần đang nói chuyện với Cửu Vương gia, nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Tô Tử Mạch, bộ dạng giống như rất có hứng thú với Tô Tử Mạch.
Cửu Vương gia vừa nghe bỗng chốc hiểu ra, cười nói với Tô Tử Mạch: “Tô cô nương, nếu thần tôn đại nhân đã xem trọng ngươi như vậy, thì ngươi hãy đến ngồi bên cạnh thần tôn đại nhân đi, tu vi của thần tôn đại nhân thông thiên, nếu như thần tôn đại nhân cao hứng sẽ chỉ điểm cho ngươi vài câu, vậy thì đối với việc nâng cao tu vi của ngươi sẽ có trợ giúp lớn.”
“Không cần thiết, thân phận của bị thần tôn đại nhân cao quý như vậy, ta không xứng.”