Vừa nói xong, Tô Tử Mạch lập tức bước nhanh rời đi, Dạ Ly Thần nhìn theo bóng lưng Tô Tử Mạch biến mất, sau đó đột nhiên mỉm cười nhìn Cửu Vương gia: “Cửu vương gia, thường ngày bản tôn đi ngủ đều phải có người hầu hạ, nếu không buổi tối sẽ ngủ không ngon.”
Là nam nhân, đương nhiên Cửu Vương gia hiểu được ý tứ của Dạ Ly Thần, hắn ta lập tức gật đầu nói: “Thần tôn đại nhân, ngài cứ yên tâm trở về phòng, tiểu vương tự nhiên sẽ an bài mọi chuyện, ngài chờ một lúc là được.”
Dạ Ly Thần nghe vậy thì gật đầu cười, đối với Cửu Vương gia Dạ Ly Thần vẫn là có chút chướng mắt, nhưng nhìn lại thì hắn ta cũng khá làm được việc nên có thể cho hắn ta một chút lợi ích coi như ban thưởng.
Sau khi trở về phòng, trong lòng Dạ Ly Thần mong chờ không thôi, một lúc sau, cửa phòng mở ra, Cửu Vương gia dẫn theo một nữ nhân đi vào.
"Thần tôn đại nhân, tiểu vương đã đưa người tới đây, tiểu vương cũng không quấy rầy ngài nữa. Nếu Thần tôn đại nhân có mệnh lệnh khác, ngài cứ mở miệng nói là được."
Cửu Vương gia cũng là người khôn khéo. Đương nhiên, hắn ta sẽ không ở lại quấy rầy chuyện tốt của Dạ Ly Thần.
Khi Cửu Vương gia ra khỏi phòng và đóng cửa lại, Dạ Ly Thần mơ hồ nhìn thấy bóng dáng bên ngoài qua bức màn, dáng người thanh tú và vóc dáng mảnh khảnh này chắc chắn là Tô Tử Mạch.
Ngay khi Dạ Ly Thần định mở miệng nói, nữ nhân bên ngoài đột nhiên uốn éo cơ thể và bắt đầu nhảy, Dạ Ly Thần thấy vậy không khỏi nhướng mày.
Vậy mà Tô Tử Mạch này lại có thể nhảy, sao trước đây hắn không biết chuyện này, cũng không biết thì ra Tô Tử Mạch muốn lấy lòng hắn.
Nghĩ vậy khóe miệng Dạ Ly Thần không nhịn được nở nụ cười, hắn bắt đầu chậm rãi thưởng thức kỹ năng nhảy múa của nữ nhân đó.
Đợi đến khi điệu múa kết thúc Dạ Ly Thần mới mở miệng cười nói: "Bản tôn thật sự không nhìn ra, kỹ thuật múa của nàng lại tốt như vậy, cuối cùng thì nàng còn bao nhiêu chuyện che giấu bản tôn?"
Dạ Ly Thần vừa nói vừa chậm rãi đi ra bên ngoài, những khi nhìn thấy dung mạo của nữ nhân bên ngoài, nụ cười trên mặt hắn lập tức biến mất.
"Ngươi là ai?"
Nữ nhân ngoài cửa này có đôi mắt sáng ngời, dung mạo xinh đẹp như hoa, dáng người không chê vào đâu được, nhưng khuyết điểm duy nhất của nữ nhân này đó là nàng ta không phải Tô Tử Mạch.
Dạ Ly Thần vẫn luôn cho rằng nữ nhân ngoài cửa này chính là Tô Tử Mạch, vì vậy khi nhìn thấy đối phương hắn không khỏi chất vấn.
Nữ nhân bị Dạ Ly Thần quát sợ tới mức vội vàng quỳ xuống trước mặt Dạ Ly Thần và nói: "Thần tôn đại nhân, là Cửu Vương gia bảo nô tỳ đến hầu hạ ngài ngủ, nếu nô tỳ có chỗ nào sai sót, xin Thần tôn đại nhân bớt giận."
Nghe nàng ta nói vậy, Dạ Ly Thần không khỏi tức giận hét lớn ra phía ngoài cửa: "Âu Dương Lãng, ngươi lăn vào đây cho bản tôn."
Tên thật của Cửu Vương gia là Âu Dương Lãng, Dạ Ly Thần trực tiếp gọi cả tên tục của Cửu Vương gia, điều này cho thấy lúc này Dạ Ly Thần đã vô cùng tức giận.
Sau khi Cửu Vương gia đưa nữ nhân kia vào đây hầu hạ Dạ Ly Thần, hắn ta cũng không đi đâu xa, khi nghe thấy giọng nói của Dạ Ly Thần hắn ta vội vàng chạy lại đây.
“Thần tôn đại nhân, ngài có chuyện gì cần căn dặn phải không hay tiểu vương đã làm chuyện gì chưa chu đáo rồi sao?”
Sau khi vào phòng, Cửu Vương gia cũng thấy có gì đó không bình thường, trong đầu Cửu Vương gia đang nghĩ lúc này chắc hẳn Dạ Ly Thần và tuyệt thế giai nhân đang cùng nhau trải qua đêm xuân tươi đẹp, nữ nhân này là do hắn ta tuyển chọn kỹ càng, tuyệt đối không có nam nhân nào có thể đối mặt với sắc đẹp như vậy mà không bị cám dỗ.
Nhưng vẻ mặt Dạ Ly Thần lại vô cùng bình tĩnh nói: "Âu Dương Lãng, đúng là bản tôn có nói cần người hầu hạ, có điều ngươi cũng dám đưa loại người này đến cho bản tôn sao, ngươi cũng quá coi thường bản tôn rồi."
Khi Cửu Vương gia nghe xong những lời này, vẻ mặt không khỏi uất ức nói: "Thần tôn đại nhân, vị cô nương này là tiểu vương đã đặc biệt tuyển chọn trong vô số mỹ nhân, nhất định là tuyệt sắc giai nhân."
Nhìn Cửu Vương gia không cam lòng như vậy, Dạ Ly Thần hít một hơi thật sâu nói: “Ngươi là đồ óc heo, bản tôn cũng không ngại nói thẳng cho ngươi biết, bản tôn chỉ cần Tô Tử Mạch đến hầu hạ bản tôn.”
Dạ Ly Thần vừa nói xong, Cửu Vương gia đã ngay lập tức trả lời: "Như vậy không được đâu Thần tôn đại nhân, Tô cô nương không phải nữ nhân bình thường, dù sao thì Tô cô nương cũng là khách của tiểu vương, hơn nữa Tô cô nương cũng đã có con."
"Ngươi nhiều lời như vậy làm gì, rốt cuộc ngươi có đi hay không?”
Dạ Ly Thần không đợi Cửu Vương gia nói xong đã trực tiếp ngắt lời hắn ta, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn, thậm chí nhiệt độ trong phòng dường như cũng giảm xuống rất nhiều.
Khi Cửu Vương gia thấy Dạ Ly Thần sắp nổi giận, hắn ta lập tức gật đầu nói: “Xin Thần tôn đại nhân bớt giận, tiểu vương sẽ đi mời Tô cô nương đến ngay.”
Cửu Vương gia biết rằng mình không thể nhận nổi lửa giận của Dạ Ly Thần, nếu Dạ Ly Thần thật sự tức giận thì đừng nói là cái vương phủ nhỏ nhoi này, chắc chắn cả Dạ Lan Quốc sẽ bị hắn sang bằng, Cửu Vương gia không dám mạo hiểm như vậy.
"Cốc cốc cốc."
Tô Tử Mạch đang ở trong phòng, vất vả lắm nàng mới dỗ được Bảo Bảo ngủ, đột nhiên có tiếng gõ cửa dữ đội vang lên.
Tô Tử Mạch nhíu mày, nhanh chóng đứng dậy đi mở cửa, đập vào mắt nàng chính là vẻ mặt đầy lo lắng của Cửu Vương gia.
“Tô cô nương, lần này bổn vương gặp rắc rối lớn rồi, ngươi nhất định phải giúp đỡ bổn vương.”
Cửu Vương gia vừa nhìn thấy Tô Tử Mạch thì lập tức ra sức cầu xin, Tô Tử Mạch thấy vậy thì trước tiên đóng cửa lại, sau đó kéo Cửu Vương gia ra phía xa.
Khi đã chắc chắn rằng không làm phiền đến Bảo Bảo, lúc này Tô Tử Mạch mới mở miệng nói: "Cửu Vương gia, ngươi đang làm cái gì vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà ngươi lại lo lắng đến thế?"
Cửu Vương gia nghe vậy vội la lên: "Tô cô nương, ngươi không biết đâu, Thần tôn đại nhân đã chỉ đích danh ngươi đến hầu hạ. Ta đã nói với ngài ấy ngươi đã có con, nhưng ngài ấy hoàn toàn không hề để ý tới. Vị Thần tôn đại nhân kia chính là Vạn thú chí tôn danh tiếng lẫy lừng, nếu chọc giận ngài ấy vương phủ này chắc chắn không thể giữ được nữa, vì vậy bổn vương chỉ có thể đến tìm đến ngươi."
Cửu Vương gia không biết mối quan hệ giữa Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch. Để thuyết phục Tô Tử Mạch đồng ý, hắn ta còn giới thiệu thân thế của Dạ Ly Thần cho Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch nghe Cửu Vương gia nói vậy thì không nhịn được thoáng nở nụ cười, Dạ Ly Thần này thật là lợi hại, thế nhưng lại dùng Cửu Vương gia gây áp lực, ép nàng đến hầu hạ hắn.
Nhìn thấy vẻ mặt cầu xin của Cửu Vương gia, Tô Tử Mạch suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói: “Được rồi, nếu vị Thần tôn đại nhân này đã chỉ đích danh muốn ta đến hầu hạ, đương nhiên ta không thể để ngài ấy thất vọng.”
Cửu Vương gia nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, nhanh chóng đưa Tô Tử Mạch đến phòng của Dạ Ly Thần, nhưng hắn ta không hề để tâm đến những ẩn ý trong lời nói của Tô Tử Mạch.
Không quá lâu sau, Tô Tử Mạch đã được dẫn đến trước mặt Dạ Ly Thần, khi nhìn thấy Tô Tử Mạch, cuối cùng trên mặt Dạ Ly Thần cũng lộ ra vẻ tươi cười.
Cửu Vương gia thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm nói: “Thần tôn đại nhân, Tô cô nương đã được đưa đến đây rồi, vậy tiểu vương xin phép lui xuống trước.”
Dạ Ly Thần thiếu kiên nhẫn xua tay, nhưng ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm trên người Tô Tử Mạch, nhìn cũng không liếc nhìn Cửu Vương gia một cái.
Đợi khi Cửu Vương gia đưa nữ nhân kia rời khỏi, Dạ Ly Thần không khỏi mỉm cười nói: "Tô Tử Mạch, nàng đúng là không có việc gì làm lại mang theo con của bản tôn chạy đến vương phủ này làm khách, nếu việc này truyền ra ngoài, mặt mũi bản tôn còn để ở đâu được nữa?”