“Tam Vương gia, không ngờ ngài và Vương phi cũng tới!”
“Ha ha! Còn không phải là vì tiểu tử của nhà ta! Chắc chắn Trương hội trưởng còn vội vàng hơn bản vương nhiều, hôm nay ngươi không dẫn phu nhân theo sao?”
Từ đối thoại của những người này, có thể nghe ra bọn họ đều là quyền cao chức trọng của của Dạ Lan quốc, những người này đều quen biết nhau, nói đùa với nhau trông thật náo nhiệt!
Kể từ đó, chỗ của Tô Tử Mạch cùng Bảo Bảo càng ngày càng vắng vẻ, dường như hai người bị làm lơ, không có ai nhìn bọn họ dù chỉ một chút.
Đối với việc này, Tô Tử Mạch rất bình tĩnh, còn vẻ mặt của Bảo Bảo thì lại hơi mất tự nhiên. Lúc này, bỗng dưng có người đi đến bên cạnh Tô Tử Mạch cùng Bảo Bảo.
Sau khi đối phương đến gần, Tô Tử Mạch không khỏi nhíu mày, người đột nhiên đi đến không phải ai khác mà là Âu Dương Bá Thiên.
Tô Tử Mạch cũng biết huyện Bảo Bảo dạy dỗ Âu Dương Bá Thiên cách đây không lâu, trong khoảng thời gian này cậu ta an phận không ít, không hề gây rắc rối cho Bảo Bảo. Nhưng quan hệ của hai người không hề tốt, chỉ sợ lần này cậu ta qua đây là có ý đồ xấu xa gì.
Thật vậy, khi Bảo Bảo nhìn thấy Âu Dương Bá Thiên thì vẻ mặt đầy cảnh giác nói: “Âu Dương Bá Thiên, ngươi tới đây làm gì?”
Đối mặt với chất vấn của Bảo Bảo, Âu Dương Bá Thiên lại cười nói: “Tô Bảo Bảo đừng kích động vậy chứ! Dù sao chúng ta cũng là bạn cùng lớp, tuy trước đây có xích mích nhưng ta cũng không phải người nhỏ mọn, chuyện cũ thì cứ để nó qua đi!”
Nghe Âu Dương Bá Thiên nói êm tai như vậy, Bảo Bảo càng xụ mặt, còn Tô Tử Mạch thì mở miệng nói: “Chúng ta nhận ý tốt của ngươi, Bảo Bảo cũng sẽ không để ý chuyện trước kia.”
Tô Tử Mạch bày tỏ thiện chí với đối phương, làm mẫu thân của Bảo Bảo, nếu Âu Dương Bá Thiên đã nói như vậy rồi thì Tô Tử Mạch cũng không thể nhỏ mọn.
Nhưng lúc này Âu Dương Bá Thiên chợt chuyển chủ đề: “Người là mẫu thân của Tô Bảo Bảo sao? Buổi học viên tranh tài hôm nay có quy định mẫu thân và phụ thân của mỗi đệ tử phải đến tham gia mới được, sao chỉ có một mình ngươi, cha của Tô Bảo Bảo đâu?”
Lúc nói chuyện, Âu Dương Bá Thiên còn giả vờ nhìn quanh bốn phía, đồng thời cố gắng nói lớn. Mọi người vốn dĩ đang nói chuyện với nhau, khi nghe được thì quay lại nhìn bọn họ.
Nghe Âu Dương Bá Thiên nói như vậy, Tô Bảo Bảo nắm chặt hai nắm đấm rồi nhìn cậu ta với ánh mắt phẫn nộ.
Tô Tử Mạch cũng đã hiểu ra, thảo nào sáng nay Bảo Bảo không vui, hóa ra là bởi vì những đứa trẻ khác đều có phụ thân cùng mẫu thân, còn nó thì chỉ có nương không có phụ thân nên mới như vậy.
Khi Tô Tử Mạch đang định giải thích, Âu Dương Bá Thiên vui vẻ nói: “Mọi người mau đến xem, chuyện quan trọng vậy mà phụ thân của hắn không đến. Phụ thân của ta là hoàng đế của Dạ Lan quốc, phụ hoàng bận rộn ngày đêm không thể đến cũng có thể hiểu được, không lẽ phụ thân của Tô Bảo Bảo còn bận hơn phụ hoàng của ta?”
Rõ ràng Âu Dương Bá Thiên muốn làm Bảo Bảo khó chịu, giọng nói chứa đầy ý khoe khoang, tiện thể giễu cợt Bảo Bảo một trận, lúc cậu ta thốt ra những lời này thì mấy người bên cạnh lập tức phụ họa.
“Hoàng tử điện hạ nói đúng lắm! Hiện nay bệ hạ bận rộn vì chuyện quốc gia đại sự, không để ý đến Hoàng tử điện hạ cũng là chuyện có thể hiểu được. Nhưng vị phụ thân của Tô Bảo Bảo lại không đến, đây là quá vô trách nhiệm!”
“Còn không phải sao, chúng ta đều là nhân vật có tiếng tăm, ngươi nhìn trang phục của con chúng ta xem có loại nào thấp kém không? Nhưng Tô Bảo Bảo này thật đáng thương, nhìn quần áo của hắn cũng biết đây là hàng kém chất lượng!”
“Các ngươi đừng nói vậy! Lỡ như Tô Bảo Bảo không có phụ thân thì sao? Ta đã sớm nói chắc chắn đứa trẻ không có giáo dục như vậy là con hoang, không có phụ thân là chuyện rất bình thường!”
Những người này càng nói càng quá đáng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Bảo tức đến đỏ bừng, nước mắt không ngừng đọng trong hốc mắt. Dù sao Bảo Bảo cũng chỉ là đứa bé mà thôi, mấy lời ác độc này vẫn có sức sát thương đối với nó.
Ngay cả Tô Tử Mạch cũng không nhịn được, nàng nhìn sang người mới vừa nói ra những lời này, đối phương là một phụ nhân trang điểm đậm.
Lời nói vừa rồi của nàng ta đã đi quá giới hạn chịu đựng của Tô Tử Mạch, nàng chậm rãi đi đến chỗ của phụ nhân kia.
Dường như phụ nhân này đã cảm nhận được sự nguy hiểm, mắt thấy Tô Tử Mạch đến càng gần, bà ta hốt hoảng nói: “Ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi nơi này là Bích Ba Viên, là nơi học tập của bọn nhỏ!”
Khi phụ nhân nói chuyện, mấy nam nhân bên cạnh lập tức vây quanh bà ta, dù sao bọn họ cũng biết bây giờ là lúc phối hợp với nhau để đối phó người ngoài như Tô Tử Mạch.
Quả thật Tô Tử Mạch có xúc động muốn đánh phụ nhân này một trận, nhưng nàng biết sau này Bảo Bảo còn học ở chỗ này, ra tay ngay bây giờ chỉ mang lại cảm giác sảng khoái tạm thời nhưng lại gây trở ngại cho Bảo Bảo về sau.
Vì vậy Tô Tử Mạch chọn kiềm chế xúc động trong lòng, hít một hơi thật sâu nói: “Vị bác gái này, lớp phấn dày cộm trên mặt ngươi cũng không thể che nổi nếp nhăn cùng tàn nhang, có lẽ ngươi cũng không còn trẻ đúng không? Chắc chắn thiếu phụ luống tuổi có tướng công như ngươi không được tướng công thích! Thật là đáng thương quá đi!”
Tuy Tô Tử Mạch không thể ra tay nhưng thù này không thể không báo, nàng nói phụ nhân trung niên một hồi, Tô Tử Mạch càng nói thì vẻ mặt của phụ nhân trung niên càng khó coi.
“Ngươi… ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta xé rách miệng của ngươi!”
Có thể nói Tô Tử Mạch nói trúng tim đen của bà ta, hoàn toàn đâm trúng chỗ đau của phụ nhân trung niên, bà ta kích động giơ tay bắt lấy mặt của Tô Tử Mạch.
Một nam nhân ở bên cạnh thấy vậy thì lập tức kéo phụ nhân, khuyên nhủ: “Phu nhân đừng quá xúc động, nữ nhân này cố ý làm ngươi tức giận, nếu ngươi động thủ sẽ trúng kế thật đấy!”
Nam nhân vừa kéo phụ nhân kia vừa tỏ ra ghét bỏ cùng bất đắc dĩ, hiển nhiên Tô Tử Mach nói không sai.
Dưới sự khuyên can của nam nhân, cuối cùng phụ nhân cũng được kéo lại. Sau khi những người khác nhìn thấy cảnh này thì cũng nhìn Tô Tử Mạch với ánh mắt kiêng dè.
Thoạt nhìn Tô Tử Mạch chỉ là một cô nương dịu dàng nhu nhược ít nói, nhưng võ mồm của nàng rất cao, những người này sợ Tô Tử Mạch nói mình nên chỉ có thể tạm thời kiềm lại.
Dù sao với địa vị cùng thân phận của bọn họ, nếu muốn đối phó với Tô Tử Mạch thì hoàn toàn có thể ra tay ở trong tối, không cần phải xử sự khó coi trước mặt nhiều người như vậy.
Mắt thấy rốt cuộc mọi người cũng tạm dừng, Tô Tử Mạch mới về bên Bảo Bảo, đồng thời cầm tay Bảo Bảo, nó ngẩng đầu mỉm cười nhìn Tô Tử Mạch.