Bảo Bảo bước nhanh đi thẳng lên võ đài, ngước mắt đảo một vòng những học sinh khác ở dưới đài, có mấy phần thần thái nhìn mọi thứ bằng nửa con mắt giống Dạ Ly Thần.
Không qua bao lâu lại có một học sinh khác đi lên võ đài, đứng trước mặt Bảo Bảo. Người này chính là một người cùng lớp với Âu Dương Bá Thiên lúc trước.
Bảo Bảo nhận ra tên này. Nó giơ một ngón tay về phía cậu ta, ngoắc ngoắc: “Ngươi ra tay trước đi, tránh cho người khác nói ta ức hiếp ngươi.”
Rõ ràng là cái đầu của Bảo Bảo còn không cao bằng tên nhóc trước mặt, nhưng lời này thốt ra từ miệng nó lại không hề có cảm giác mất tự nhiên, mà đối thủ của Bảo Bảo lại còn ngu ngốc gật đầu.
Trận thi đấu này còn chưa bắt đầu, mà trên phương diện khí thế đã thua trước hơn một nửa. Mà sự việc kế tiếp càng vượt ngoài dự đoán của mọi người hơn.
Sau khi Bảo Bảo nói xong, học sinh đối diện quả nhiên xông về phía Bảo Bảo trước. Chỉ là đi được một nửa, đột nhiên cậu ta lại lảo đảo một phát, té nhào xuống đất. So với trận giao đấu của Dạ Ly Thần lúc trước, tình huống thì khác nhau, nhưng diễn gần như nhau.
Bảo Bảo thấy cảnh này cũng có hơi sửng sốt. Nó vốn đã sẵn sàng muốn thể hiện trước mặt Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch một phen, ai ngờ đối phương hoàn toàn không cho cơ hội.
“Ai da, ta bị thương rồi, không cách nào tiếp tục thi đấu nữa, ta nhận thua.”
Sau khi té ngã, đối phương còn chủ động nhận thua, đi khập khiễng xuống võ đài. Chỉ là nhìn sắc mặt cậu ta lại có hơi đỏ, tựa như là đang cảm thấy xấu hổ.
Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần thấy cảnh này, không khỏi lộ ra một nụ cười khổ. Đứa trẻ này dù sao vẫn là đứa trẻ, chung quy kỹ thuật diễn xuất cũng không cách nào so được với người lớn.
Không cần nghĩ cũng biết, bọn nó khẳng định đã được người lớn trong nhà căn dặn phải thua Bảo Bảo. Quả nhiên hai người lên đài kế tiếp cũng giống y chang, chỉ đánh với Bảo Bảo hai chiêu mang tính thăm dò rồi chủ động nhận thua.
Lúc này, vẻ mặt của Bảo Bảo cũng rất khó coi. Khó khăn lắm cha mẹ mình mới cùng nhau đến đây, đứng dưới đài cổ vũ cho mình, nhưng mình lại không có bất kỳ không gian nào để phát huy.
Ngay khi Bảo Bảo đang rất buồn bực trong lòng, theo thứ tự rút thăm trước đó, vừa khéo đến lượt Âu Dương Bá Thiên lên đài.
Chỉ thấy Âu Dương Bá Thiên bày ra vẻ mặt không tình nguyện, di chuyển chậm rì rì đến trước mặt Bảo Bảo. Lúc nhìn thấy Âu Dương Bá Thiên đứng trước mặt mình, Bảo Bảo không kiềm được lộ ra một chút ý cười gian xảo.
“Âu Dương Bá Thiên, mấy người lúc nãy đều bị khí thế của ta làm cho sợ hãi, còn chưa đánh đấm gì đã chủ động nhận thua rồi. Như vậy cũng coi như là bọn họ tự mình biết mình. Ta thấy ngươi cũng không cần phải lãng phí thời gian đâu, mau chóng đầu hàng rồi tự cút xuống dưới đi.”
Trước khi trận thi đấu bắt đầu, Bảo Bảo lại giành nói trước, trực tiếp châm biếm Âu Dương Bá Thiên. Âu Dương Bá Thiên nghe thấy lời Bảo Bảo nói, sắc mặt vốn đã khó coi, lập tức trở nên xám xịt như tro tàn.
Trước đó, dưới sự đe dọa năm lần bảy lượt của Tam Vương gia, Âu Dương Bá Thiên vốn đã nghĩ xong, cứ tùy tiện đánh vài chiêu với Bảo Bảo rồi giả vờ bị thua là xong.
Nhưng bây giờ, vừa nghe thấy những lời Bảo Bảo thốt ra, lòng hiếu thắng của Âu Dương Bá Thiên lập tức bị khơi ra.
Tốt xấu gì Âu Dương Bá Thiên cũng là hoàng tử của Dạ Lan Quốc, trận thi đấu lần này lại có nhiều người xem như vậy, còn có lời nói lúc nãy của Bảo Bảo, nếu như cậu ta thật sự thua, sau này mặt mũi còn để chỗ nào được.
Nghĩ đến đây, Âu Dương Bá Thiên nắm chặt tay, nhìn chằm chằm Bảo Bảo, nói từng từ từng từ: “Tô Bảo Bảo, ngươi đừng có mà ngang ngược. Lần trước thua ngươi là do ta sơ ý khinh địch, hôm nay ta nhất định sẽ rửa sạch nỗi nhục trước kia, đánh bại ngươi.”
Bảo Bảo nghe thấy lời này thì mừng thầm trong lòng. Xem ra phép khích tướng của nó đã có tác dụng rồi. Cuối cùng lần này cũng có thể thể hiện trước mặt cha mẹ một phen rồi.
Cho dù trong lòng đang mừng như điên, nhưng ngoài mặt Bảo Bảo vẫn là vẻ khinh thường, ngoắc ngón tay với Âu Dương Bá Thiên, nói: “Ngươi đừng có nói mà không làm. Nếu như ngươi thật sự lợi hại như vậy thì ra tay đi, ta đang đợi đây.”
Bị Bảo Bảo khiêu khích như vậy, Âu Dương Bá Thiên không thể nào khống chế được lửa giận trong lòng nữa. Cậu ta hét to một tiếng, sau đó lập tức xông về phía Bảo Bảo.
Đám người Tam Vương gia đứng dưới đài xem thi đấu thấy thế, lập tức sốt ruột. Đều đã nói trước rồi, trận thi đấu này không thể thắng, chỉ có thể thua. Suy cho cùng Âu Dương Bá Thiên vẫn còn quá bốc đồng. Bây giờ bọn họ cũng chỉ có thể cầu nguyện Âu Dương Bá Thiên không phải là đối thủ của Bảo Bảo.
Mà Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần ở bên này thì có vẻ nhẹ nhõm không ít. Dạ Ly Thần còn nhịn không được mà gật đầu khen ngợi: “Lại còn biết dùng phép khích tướng để kích thích đối phương. Có dũng cảm, có mưu trí, điểm này rất giống bản tôn.”
Tô Tử Mạch nghe thấy Dạ Ly Thần tự tâng bốc mình, nhịn không được bĩu môi, nhưng nàng cũng không có lên tiếng phản bác. Biểu hiện của Bảo Bảo lần này quả thật rất thông minh. Tiếp theo thì cứ xem thử trận thi đấu này sẽ tiến hành như thế nào thôi.
Trên võ đài, Âu Dương Bá Thiên bước lớn một bước đã xông đến trước mặt Bảo Bảo, đồng thời nhấc nắm đấm lên cao, rồi đấm về phía mặt Bảo Bảo.
Trông bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của cậu ta, giống y như là có thù sâu oán nặng gì với Bảo Bảo, chỉ ước gì trực tiếp đánh chết Bảo Bảo.
Có điều, đối diện với thế tấn công hung mãnh của Âu Dương Bá Thiên, Bảo Bảo lại tỏ ra rất bình tĩnh. Đến khi nắm đấm của Âu Dương Bá Thiên đã gần trong gang tấc, Bảo Bảo mới lướt một cái, dễ dàng tránh khỏi sự công kích của Âu Dương Bá Thiên.
Âu Dương Bá Thiên thấy vậy, lửa giận trong lòng càng tăng lên. Cậu ta bám theo bước chân của Bảo Bảo không tha.
Cho dù vóc dáng của Bảo Bảo có chênh lệch rất lớn với Âu Dương Bá Thiên, nhưng tốc độ của nó lại nhanh hơn Âu Dương Bá Thiên không ít. Âu Dương Bá Thiên đã sử dụng hết sức mình, mà ngay cả một góc áo của Bảo Bảo cũng không chạm đến được.
“Phù, phù, phù.”
Không qua bao lâu, Âu Dương Bá Thiên đã mệt đến mức khom lưng thở hồng hộc. Còn Bảo Bảo thì lại vẫn ung dung như cũ.
“Âu Dương Bá Thiên, không phải lúc nãy ngươi kêu gào lợi hại lắm sao? Xem ra bây giờ bản lĩnh của ngươi cũng chỉ có vậy mà thôi, thật là nực cười chết đi được.”
Thấy Âu Dương Bá Thiên ngừng tấn công mình, Bảo Bảo lại bắt đầu mỉa mai Âu Dương Bá Thiên.
Thật ra, với thực lực của Bảo Bảo, hoàn toàn có thể đánh bại Âu Dương Bá Thiên trong một chiêu, nhưng chẳng qua là Bảo Bảo muốn thể hiện bản thân trước mặt cha mẹ, cho nên mới cố tình không trực tiếp dùng hết sức mình.
Hiện tại, Âu Dương Bá Thiên chính là một công cụ để Bảo Bảo thể hiện thực lực của mình. Nó còn rất nhiều chiêu chưa xuất ra đâu, công cụ này nhất định không thể đình công không làm được.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy lời mỉa mai của Bảo Bảo, Âu Dương Bá Thiên lại lần nữa đứng thẳng người, ánh mắt nhìn Bảo Bảo như muốn phun ra lửa.
“Tô Bảo Bảo, đây là do ngươi ép ta!”
Dưới sự phẫn nộ cùng cực, giọng nói của Âu Dương Bá Thiên cũng có chút khàn khàn. Tô Tử Mạch nhìn thấy dáng vẻ này của Âu Dương Bá Thiên thì chợt nhíu mày lại, thoáng có một dự cảm chẳng lành.
Chỉ thấy Âu Dương Bá Thiên đột nhiên thò tay vào trước ngực, sau đó trực tiếp ném thứ đang cầm trong tay về phía Bảo Bảo.
Thứ này trông có vẻ vuông vắn, hình như là một miếng da thú. Lúc vừa bị ném ra, còn chưa thấy gì khác thường, nhưng trong quá trình bay về phía Bảo Bảo, đột nhiên nó lại hóa thành một quả cầu lửa vô cùng lớn.