Cửu Vương gia vừa nghe thấy vậy thì không nhịn được mà gật đầu nói: "Tô cô nương, lời ngươi nói quả thật cũng có phần đúng, nhưng mà trong sa mạc như thế này bỗng dưng khi không làm sao lại xuất hiện một gốc cây thảo dược được chứ, chẳng lẽ là có người cố tình trồng ở đây."
Ngay khi Cửu Vương gia thốt ra câu này thì trong đầu ngay lập tức hiện lên một suy nghĩ đáng sợ, mà lúc này Tô Tử Mạch lại gật đầu càng mạnh, nói: "Cửu Vương gia, ngươi nghĩ vậy không sai, ta nghĩ có thể là có người có âm mưu cố ý nhằm vào chúng ta, mà mục tiêu của bọn họ chính là mạng của chúng ta."
Tô Tử Mạch vừa nói xong thì vẻ mặt của Cửu Vương gia cũng trở nên ngưng trọng, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Cửu Vương gia cũng đành bất đắc dĩ nói: "Rốt cuộc là ai trăm phương ngàn kế muốn hại chúng ta chứ, gần đây hình như bổn vương cũng không có đắc tội với kẻ nào cả."
Thấy Cửu Vương gia không tìm ra được manh mối, lúc này Tô Tử Mạch mới chậm rãi mở miệng nói: "Cửu Vương gia, trước kia ngươi không phải đã từng nói với ta loại thảo dược mà chúng ta muốn có mùi thơm rất đặc biệt sao?"
"Đúng vậy, bổn vương đã rừng nói chuyện này với người, có cái gì bất thường sao?"
Cửu Vương gia rất khó hiểu trước lời nói này của Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch đột nhiên nói đến việc này, vào lúc này phải biết điều gì nên nói, điều gì không nên nói chứ.
Thế nhưng lúc này, Tô Tử Mạch lại cười xấu xa nói: "Cửu Vương gia, ngươi hãy nghĩ lại thật kỹ, đối phương bên kia đã trồng một gốc cây thảo dược ở chỗ này để dẫn chúng ta đến đây, thậm chí còn cố ý tạo ra cái mùi hương để giả dạng mùi thơm đặc biệt của thảo dược, như vậy cũng có thể chứng minh được đối phương bên kia cũng biết bí mật này, ta nghĩ người biết rõ bí mật này hẳn là cũng không nhiều.
Tô Tử Mạch cũng đã nói rõ ràng như thế rồi, CỬu Vương gia rốt cuộc mới vỗ đầu nói: "Đúng vậy, sao mà ta lại không nghĩ đến chuyện những người này biết dùng mùi thơm đặc biệt để lừa chúng ta tới đây chứ, nhưng mà lúc trước hoàng đế bệ hạ cũng chỉ nói cái tin tức về thảo dược có mùi thơm đặc biệt cho ta và một người nữa biết, còn cái người mà truyền tin tức đó cho hoàng đế bệ hạ chính là tử sĩ chăm sóc đặc biệt của hoàng tộc, chỉ trung thành tuyệt đối với một người là hoàng đế bệ hạ, không thể nào phản bội hoàng đế bệ hạ được, trừ phi."
Nói xong lời cuối cùng, Cửu Vương gia đột ngột dừng lại, cùng lúc đó biểu cảm trên mặt lại lộ ra vẻ khiếp sợ không gì sánh được.
Tô Tử Mạch vừa thấy dáng vẻ này của Cửu Vương gia thì trong lòng cũng mơ hồ đoán được một chút, xem ra hiện tại Cửu Vương gia đã có đối tượng nghi ngờ rồi, hơn nữa có vẻ như người này thoát nhìn hoàn toàn không có khả năng, nếu không hì Cửu Vương gia cũng đã không kinh ngạc như thế.
Chẳng qua là Tô Tử Mạch cũng không có hỏi đến cùng, nếu như Cửu Vương gia muốn nói thì hắn ta sẽ tự động nói, nếu như Cửu Vương gia không muốn nói thì Tô Tử Mạch cũng sẽ không làm khó.
Quả nhiên một lát sau Cửu Vương gia đột nhiên thở dài, ngụ ý nói: "Ngày đó khi hoàng đế bệ hạ giao nhiệm vụ lần này cho tôi, quả nhiên còn có một người khác ở đó, người kia chính là Nhị Hoàng huynh của ta, Âu Dương Đình.”
"Không sai, từ khi còn bé Nhị Hoàng huynh của ta đã rất thông minh, được phụ hoàng quý mến, chẳng qua bởi vì hoàng đế bệ hạ chính là thái tử, nên phụ hoàng đã truyền ngôi vị hoàng đế xong xuôi cho hoàng đế bệ hạ hiện tại, nhưng Nhị Hoàng huynh cũng không vì vậy mà tức giận, ngược lại toàn một lòng một dạ giúp đỡ hoàng đế bệ hạ, bình thường đều vô cùng chiều chuộng cho mấy người đệ đệ bọn ta, ta thật sự không ngờ rằng hắn ta sẽ làm ra loại chuyện này."
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của Cửu Vương gia, Tô Tử Mạch cũng có chút đồng cảm, theo như sự miêu tả của Cửu Vương gia, thì không khó để nhìn ra được cái tên Âu Dương Đình này bình thường đối xử không tồi với Cửu Vương gia.
Hiện tại bỗng nhiên Cửu Vương gia biết được người muốn hại mình chính là Âu Dương Đình, cái cảm giác bị người mà mình tin tưởng phản bội này nhất định là rất khó chịu.
Tô Tử Mạch chỉ có thể mở miệng an ủi nói: "Cửu Vương gia, có lẽ trong chuyện này còn có hiểu lầm gì khác không chừng, cũng chưa chắc chắn là Nhị Vương gia làm."
Cửu Vương gia được Tô Tử Mạch an ủi, rất nhanh cũng đã gật đầu nói: "Không sai, tuy rằng lúc ấy Nhị Hoàng huynh đã ở đó, nhưng mà chuyện này cũng không chứng minh được người hại chúng ta chính là hắn, có thể là có người nghe ngóng được tin tức từ nơi khác cho nên mới mai phục chúng ta, chưa điều tra rõ ràng mọi chuyện thì bổn vương cũng không thể tùy tiện nghi ngờ Nhị Hoàng huynh được."
Trên mặt Cửu Vương gia tràn đầy vẻ tự trách và xấu hổ, giống như sự nghi ngờ ban nãy của hắn ta dành cho Âu Dương Đình là một lỗi lầm rất lớn.
Tô Tử Mạch nhìn thấy hết toàn bộ biểu cảm của Cửu Vương gia, trong lòng không khỏi cảm thấy xúc động, xét từ những bằng chứng hiện tại, rất có thể hung thủ đứng sau chính là Nhị Vương gia, chẳng qua Tô Tử Mạch suy nghĩ cho Cửu Vương gia cho nên mới không nói thẳng ra mà thôi.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, cuối cùng Cửu Vương gia mới có thể bình tĩnh lại được, quyết định đi về doanh trại nơi bọn họ đóng quân trước để gặp những người khác.
Hai người dọc theo đường cũ rất nhanh đã về tới doanh trại, nhưng mà bên trong doanh trại đều trống không, hình như những người khác vẫn chưa quay lại.
Cửu Vương gia thấy thế thì không nhịn được nói: "Làm sao những người này còn chưa về chứ, vừa nãy bổn vương đã dăn bọn họ ở trong phạm vi mười dặm tiến hành lục soát, nếu như không phát hiện ra thì trực tiếp quay về doanh trại, chúng ta sẽ gặp phiền phức nếu như để lỡ nhiều thời gian trở lại, làm sao bọn họ lại chậm chạp như vậy chứ, đợi bọn họ về đây bổn vương nhất định sẽ trừng phạt bọn họ thật nghiêm khắc."
Trải qua chuyện vừa rồi, trong lòng Cửu Vương gia vẫn còn bực bội, thấy những thủ hạ dưới tay mình mãi vẫn chưa về nên nhịn không được mà bắt đầu trách móc.
Tô Tử Mạch thấy thế thì đột nhiên lại có linh cảm không lành, theo lý mà nói những người này hẳn là phải về trước bọn họ mới đúng, trừ phi bọn họ đã gặp bất trắc.
"Vương gia."
Cái suy nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu Tô Tử Mạch, bỗng nhiên có một âm thanh yếu ớt ở phía sau vang lên, Tô Tử Mạch và Cửu Vương gia vừa quay đầu nhìn, thì chỉ thấy một người toàn thân đầy máu thất tha thất thểu chạy tới.
Mà người này là một trong những thủ hạ mà Cửu Vương gia đưa tới trước đó, sau khi nhìn thấy thân phận của người bên kia thì Cửu Vương gia vội vang chạy tới đón.
"Ngươi bị sao vậy, những người khác đâu."
"Bọn họ đều đã chết rồi, chỉ có tiểu nhân may mắn trốn thoát trở về."
Lúc người này nói chuyện liên tục đứt quãng, chỉ nói hai câu đơn giản mà giống như sức lực cả người hắn ta đều kiệt quệ, sau khi nói xong thì đột nhiên ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
Cửu Vương gia thấy thế thì không nhịn được mà vội vàng hét lên: "Ngươi tỉnh mau, bổn vương còn có chuyện muốn hỏi ngươi mà."
Cửu Vương gia vốn đang định hỏi rõ ràng xem người đã xuống tay với thủ hạ bọn họ là ai, thế nhưng người này lại trực tiếp hôn mê bất tình, Cửu Vương gia tức giận đến mức cả mặt đỏ bừng.
Lúc này, Tô Tử Mạch vội vàng bước lên nói: "Cửu Vương gia, ngươi để ta xem một chút, để ta tới xem cho hắn ta, nếu như cứu chữa kịp thời thì có lẽ hắn ta vẫn có thể được cứu."
Cửu Vương gia nghe vậy thì vội vàng nhường chỗ cho Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch nắm tay người này lên để bắt mạch, sau đó lấy một viên đan dược từ trong người mình ra nhét vào trong miệng hắn ta."
Cửu Vương gia ở bên cạnh, vẻ mặt lo lắng nói: "Tô cô nương, tình hình như thế nào rồi, tình trạng vết thương của hắn ta có nghiêm trọng không, có thể cứu được hay không?"
Tô Tử Mạch nghe vậy thì gật đầu nói: "Cửu Vương gia, ngươi yên tâm đi, tuy rằng mạch đập của hắn ta yếu, nhưng trong cơ thể vân tràn đầy sức sống, vừa nãy ta đã cho hắn ta ăn đan dược do chính tay ta luyện chế, để hắn ta ngủ một đêm, có lẽ ngày mai là có thể tỉnh lại rồi."