Nghe Tô Tử Mạch nói vậy, Cửu Vương gia lúc này mới yên tâm hơn, đồng thời Cửu Vương gia lại thở dài nói: "Hừm, lần này bổn vương đưa toàn những người tinh nhuệ trong phủ ra ngoài, không ngờ bây giờ lại chỉ còn có một người sống sót, xem ra lần này không thể nào hoàn thành nhiệm vụ hoàng đế bệ hạ giao cho rồi."
Vẻ mặt Cửu Vương gia chán nản buồn phiền, nhưng chuyện này cũng không thể trách hắn ta được, bây giờ chỉ còn lại hai người hắn ta và Tô Tử Mạch còn sức chiến đấu, tuy vẫn còn một người may mắn sống sót, nhưng trông tên đó có vẻ cũng không thể tiếp tục chiến đấu được nữa, thậm chí còn gây phiền phức thêm.
Tô Tử Mạch nghe Cửu Vương gia nói xong, nàng cũng có thể hiểu được suy nghĩ của hắn ta, chỉ là bây giờ việc tìm thảo dược trên sa mạc này mới là việc quan trọng nhất đối với nàng, cho dù Cửu Vương gia từ bỏ, nàng cũng phải tiếp tục kiên trì.
Nghĩ đến đây, Tô Tử Mạch nói: "Cửu Vương gia, ta thấy đợi đến ngày mai sau khi trời sáng ngươi đưa hắn rời khỏi sa mạc chết chóc này đi, chúng ta bây giờ vẫn chưa đi vào sâu lắm, ngươi đưa hắn đi có lẽ có thể an toàn rời khỏi đây, một mình ta tiếp tục vào sâu trong sa mạc đi tìm thảo dược."
"Tô cô nương, như vậy cũng không hay lắm, một mình ngươi đi thật sự rất nguy hiểm, môi trường xung quanh của sa mạc chết chóc này khắc nghiệt thế nào ngươi cũng thấy rồi, hơn nữa bây giờ vẫn còn một nhóm người đang dõi theo mai phục trong chỗ tối, không chừng lúc nào đó chúng lại ra tay lần nữa, như thế quả thật quá nguy hiểm rồi."
Tuy Cửu Vương gia biết Tô Tử Mạch có tu vi cao cường, nhưng hắn ta vẫn không yên tâm để nàng một mình thám hiểm sa mạc chết chóc này.
Điều Cửu Vương gia lo sợ nhất chính là nếu Tô Tử Mạch xảy ra chuyện gì bất trắc thật, đến lúc đó chắc chắn Dạ Ly Thần sẽ không tha cho hắn ta, hắn ta không chịu đựng cơn thịnh nộ của Dạ Ly Thần được đâu.
Dưới sự khuyên ngăn của Cửu Vương gia, Tô Tử Mạch vẫn kiên quyết đáp: "Cửu Vương gia ta đã quyết định rồi, ngươi không cần khuyên ta nữa, tóm lại không tìm được thảo dược này ta sẽ không rời khỏi sa mạc chết chóc đâu."
Thấy Tô Tử Mạch cố chấp như vậy, vẻ mặt Cửu Vương gia xúc động nói: "Tô cô nương, chuyện tìm kiếm thảo dược rõ ràng là việc hoàng đế bệ hạ giao cho ta, nhưng ngươi lại quan tâm như vậy, quả thật làm bổn vương cảm động quá!"
Tô Tử Mạch nghe thấy lời này không khỏi ngẩn ra, dường như Cửu Vương gia đã hiểu lầm Tô Tử Mạch rồi, hắn ta tưởng Tô Tử Mạch cố chấp tìm thảo dược như vậy vì muốn giúp hắn ta hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Đáng tiếc Cửu Vương gia không hề biết rằng Tô Tử Mạch muốn tìm thảo dược để giúp Dạ Ly Thần và Bảo Bảo giải trừ chú thuật, nhưng Tô Tử Mạch cũng không muốn giải thích nhiều.
Thấy không còn sớm nữa, Tô Tử Mạch và Cửu Vương gia ai nấy cũng về lại trong lều của mình chuẩn bị nghỉ ngơi, buổi tối trên sa mạc này nhiệt độ rất thấp, không thích hợp để lên đường, cần phải nghỉ ngơi cho khỏe trước ngày mai mới có sức để tiếp tục lên đường.
Tô Tử Mạch về lều chợp mắt chưa được bao lâu bỗng nhiên lại mở mắt ra, bởi vì nàng nghe thấy âm thanh sàn sạt ở bên ngoài.
Tuy môi trường trong sa mạc này khắc nghiệt nhưng cũng có chỗ tốt của nó, chỉ cần xung quanh có sinh vật nào đó di chuyển thì chắc chắn sẽ phát ra tiếng động.
Cho dù âm thanh sàn sạt này rất nhỏ, rõ ràng là đối phương cố ý bước đi thật nhẹ, người bình thường đang ngủ say quả thật rất khó nghe thấy tiếng động nhỏ như vậy.
Nhưng giác quan của Tô Tử Mạch nhạy cảm hơn người bình thường nhiều, vì vậy nàng đã lập tức nhận ra sự khác thường.
Sau khi ngồi dậy trong lều vải, Tô Tử Mạch không hề ra khỏi lều kiểm tra ngay lập tức mà nàng dỏng tai lên tiếp tục nghe ngóng.
Từ độ lớn nhỏ và hướng phát ra âm thanh có thể thấy đối phương vẫn còn cách nơi này một đoạn, nếu bây giờ nàng ra ngoài rất có thể sẽ bứt dây động rừng, dọa bọn chúng chạy mất.
Vì thế Tô Tử Mạch quyết định há miệng chờ sung, đợi đám người này đến gần, vào lúc chúng định ra tay thì nàng lại đánh trả, đến lúc đó cho dù đám người này muốn chạy cũng không có cơ hội.
Chỉ thấy hai mắt Tô Tử Mạch nhắm nghiền, hai đầu lông mày cũng nhíu chặt lại với nhau, trông nàng giống như thợ săn đang đợi con mồi mắc bẫy.
"Sàn sạt sàn sạt."
Tiếng bước chân giẫm trên mặt đất ngày càng gần và dày đặc hơn, Tô Tử Mạch nhắm nghiền hai mắt, trong đầu nàng đã loáng thoáng hiện lên cảnh tượng cách đó không xa.
Đối phương có tổng cộng năm người, lúc này đã đến chưa tới trăm mét bên ngoài lều, hơn nữa còn đang di chuyển về chỗ của nàng đang ở.
Lúc này Tô Tử Mạch cuối cùng cũng mở mắt ra, đồng thời suy nghĩ một chút, ánh sáng của Thương Hải Châu chợt lóe lên, một chiếc roi dài lập tức xuất hiện trong tay Tô Tử Mạch.
"Các ngươi canh giữ hai cái lều đó trước, giải quyết người trong lều này trước rồi giết hai người còn lại sau."
Lúc này bên ngoài lều vang lên một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị, Tô Tử Mạch nghe ra giọng nói này đang ở rất gần ngay ngoài lều của nàng.
Tô Tử Mạch càng bất ngờ hơn vì giọng nói này nghe khá quen tai, dường như trước đây nàng đã nghe ở đâu đó rồi.
Nhưng Tô Tử Mạch không kịp nghĩ nhiều, bởi vì vừa dứt lời xong, một thanh đao sắc lạnh đã trực tiếp chém rách lều vải bổ thẳng xuống đất.
Tô Tử Mạch đã có đề phòng từ trước đứng một bên trong lều, thanh đao đó chém thẳng lên trên đệm, nếu Tô Tử Mạch không phát giác ra mà vẫn còn đang ngủ, sợ là thanh đao này đã chém nàng chết rồi.
Cùng lúc đối phương vung đao ra, Tô Tử Mạch cũng quất roi về phía người bên ngoài, lúc này đối phương cũng nhận ra mình chém hụt, thấy cây roi dài quất về phía mình hắn ta vội vàng phi thân lùi lại.
Tô Tử Mạch lập tức phóng theo xông ra khỏi lều, đồng thời gọi vào trong lều Cửu Vương gia đang ở: "Cửu Vương gia có kẻ địch đánh lén."
Cửu Vương gia nghe thấy tiếng của Tô Tử Mạch cũng lập tức chui ra khỏi lều, hai người rất nhanh đã đứng chung một chỗ.
Mà lúc này Tô Tử Mạch và Cửu Vương gia cũng nhìn rõ tướng mạo của người đánh lén, lần này có tổng cộng năm người đến đánh lén, mà năm người này chính là đám người từng xảy ra xung đột với bọn họ trong khách điếm.
Tiểu Hồ Tử cầm đầu tay cầm đại đao vẻ mặt hung ác nói: "Hừ! Các ngươi cũng cảnh giác thật, không ngờ lại để các ngươi nhận ra sớm như vậy."
Vừa rồi Tô Tử Mạch tránh khỏi đại đao cũng đã lập tức đánh trả, Tiểu Hồ Tử cũng nhìn ra Tô Tử Mạch đã biết trước cho nên mới có chuẩn bị sẵn.
Tô Tử Mạch thấy vậy không chịu yếu thế nói: "Không phải ta cảnh giác, mà là động tĩnh của các ngươi quả thật quá lớn, ngay cả việc đánh lén sau lưng này cũng làm không tốt, các ngươi đúng là vô dụng thật."
Đối mặt với sự chế giễu của Tô Tử Mạch, vẻ mặt Tiểu Hồ Tử khó chịu nói: "Ngươi đừng ở đây phí lời nữa, cho dù bọn ta đánh lén thất bại thì các ngươi cũng sẽ chết thôi, giống như những người bị giết trước đó vậy.
Cửu Vương gia nghe xong không khỏi nổi giận nói: "Thì ra thủ hạ của bổn vương cũng do các ngươi giết, bổn vương không thù không oán với các ngươi, tại sao các ngươi lại làm vậy với bổn vương?"
Những lời vừa rồi của Tiểu Hồ Tử đã thừa nhận hắn ta là hung thủ giết chết thủ hạ của Cửu Vương gia, trước sự chất vấn của Cửu Vương gia, Tiểu Hồ Tử lạnh lùng đáp: "Cửu Vương gia ngươi đừng trách bọn ta, mấy huynh đệ bọn ta cũng tuân mệnh làm việc thôi, ngươi yên tâm lát nữa bọn ta sẽ ra tay thật nhanh, bảo đảm sẽ không để các ngươi chết trong đau đớn đâu, các huynh đệ xông lên, giết chúng!"