Vừa dứt lời tên mặc áo choàng đen đã lao thẳng về phía Tô Tử Mạch, thái độ vừa rồi của Tô Tử Mạch thực sự đã chọc giận hắn ta, bây giờ hắn ta không những muốn lấy lại Bách Sinh Thảo mà còn muốn giết chết Tô Tử Mạch để giải tỏa thù hận trong lòng.
Mặc dù Tô Tử Mạch nói năng rất hung dữ nhưng trong lòng luôn cảnh giác cao độ, lúc tên mặc áo choàng đen di chuyển nàng đã sẵn sàng phòng bị.
Tô Tử Mạch biết rõ tu vi của tên mặc áo choàng đen cao hơn nàng, nếu như liều lĩnh đánh với hắn ta thì quả thực không phải là một quyết định sáng suốt.
Nhưng nếu như Tô Tử Mạch bỏ chạy thì cũng không chắc có thể thoát khỏi sự truy đuổi của tên mặc áo choàng đen đến lúc đó ngược lại sẽ bỏ lỡ thời điểm quan trọng và rơi vào thế bất lợi.
Tô Tử Mạch đột nhiên nghĩ đến Thương Hải Châu, dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ sau mỗi lần tu vi của nàng được nâng cao thì những thứ mà Thương Hải Châu có thể triệu hồi sẽ ngày càng mạnh hơn.
Khi còn là linh thánh nàng đã có thể triệu hồi tiên nhân ra để chiến đấu thay cho mình, bây giờ nàng đã là linh vương, chắc chắn thứ mà Thương Hải Châu có thể triệu hồi sẽ mạnh hơn nhiều. Chỉ cần có thể tạm thời ngăn cản tên mặc áo choàng đen này thì nàng có thể nhân cơ hội lẩn trốn.
Vừa nảy ra ý nghĩ này thì Thương Hải Châu đã từ từ xuất hiện trong ý thức của Tô Tử Mạch, cùng lúc đó một tia sáng xanh lam nổi lên trên bề mặt Thương Hải Châu.
Lúc này tên mặc áo choàng đen đã tiến gần Tô Tử Mạch trong gang tấc, thấy lúc này Tô Tử Mạch đứng im ở đó không động đậy, hắn ta lập tức nhếch miệng nở một nụ cười hung dữ.
Nữ nhân này chắc chắn là sự đến phát ngốc luôn rồi, lát nữa nhất định phải từ từ hành hạ nàng để nàng chết dần chết mòn trong nỗi đau đớn vô tận.
Nghĩ vậy, tên mặc áo choàng đen cuối cùng cũng tung đòn về phía mặt Tô Tử Mạch, nhưng đúng vào lúc này hắn ta đột nhiên cảm thấy có một tia sáng màu vàng lóe lên trước mắt, trước ánh sáng chói mắt tên mặc áo choàng đen không chịu được phải nhắm chặt hai mắt.
Đối mặt với sự thay đổi đột ngột như vậy khuôn mặt tên mặc áo choàng đen biến sắc, lúc này hắn ta không dám mạo hiểm ra tay với Tô Tử Mạch lần nữa nên chỉ đành tạm thời từ bỏ việc tấn công Tô Tử Mạch.
Sau khi ánh sáng vàng biến mất, tên mặc áo choàng đen mới nhìn thấy rõ trước mặt Tô Tử Mạch đột nhiên xuất hiện một nam nhân trung niên đầu đội mũ vàng mặc áo choàng màu vàng, khuôn mặt uy nghiêm.
Lúc này hắn ta trừng mắt nhìn, tên mặc áo choàng đen bị trừng mắt như vậy thấy chấn động, cảm giác sợ hãi trào dâng trong lòng.
Lúc này Tô Tử Mạch cũng tò mò nhìn về phía tên mặc áo choàng vàng, thấy hắn ta đột nhiên cúi đầu trước mặt Tô Tử Mạch nói: “Ta là Tiên Đế, không biết chủ nhân triệu hồi ta là có gì phân phó.”
Vừa rồi tên Tiên Đế này mang dáng vẻ cao cao tại thượng, độc tôn nhưng không ngờ khi vừa quay đầu lại nhìn Tô Tử Mạch thì thái độ của hắn ta lại cung kính giống như một con chó vậy.
Lúc này Tô Tử Mạch mới hoàn hồn, nàng không ngờ sau khi nàng thăng cấp lên linh vương Thương Hải Châu lại trực tiếp triệu hồi Tiên Đế.
Tu vi của tiên nhân trước đây vốn đã mạnh hơn tu vi của Tô Tử Mạch rất nhiều, vậy chẳng phải Tiên Đế lại còn mạnh hơn sao?
Nghĩ vậy Tô Tử Mạch tràn trề mong đợi, nàng lớn giọng hét lên với Tiên Đế: “Tên mặc áo choàng đen này muốn giết ta, ngươi nhanh chóng giết hắn cho ta.”
Tô Tử Mạch vừa hạ lệnh Tiên Đế lập tức quay người nhìn về phía tên mặc áo choàng đen, đôi mắt hắn ta tràn đầy sát khí.
Tên mặc áo choàng đen thấy vậy trong lòng hắn ta thấp thỏm không yên, không ngờ Tô Tử Mạch còn có một trợ thủ đắc lực như vậy, dựa vào khí thế lúc tên đó xuất hiện thì chỉ e là hắn ta không phải là đối thủ của hắn ta.
Tên mặc áo choàng đen lập tức nảy sinh ý định rút lui, nhưng nếu bảo hắn ta rời đi như vậy còn Bách Sinh Thảo đã rơi vào tay Tô Tử Mạch, lần này hắn ta theo lệnh của Nhị Vương gia đem Bách Sinh Thảo trở về.
Nếu như không thể đem Bách Sinh Thảo trở về chỉ sợ không có cách nào giao phó với Nhị Vương gia, đến lúc đó nếu như Nhị Vương gia trách tội xuống thì hắn ta không gánh nổi.
Nghĩ vậy tên mặc áo choàng đen vô cùng quyết tâm, mặc dù cái tên tự xưng là Tiên Đế trước mặt trông có vẻ rất mạnh nhưng phải giao chiến thật thì mới biết thực hư thế nào, nếu như hắn ta thực sự không phải đối thủ thủ bỏ chạy cũng không muộn.
Tô Tử Mạch khá bất ngờ khi thấy tên mặc áo choàng đen vẫn chưa rút lui, nhưng Tô Tử Mạch vô cùng tin tưởng vào Tiên Đế mới triệu hồi lúc nãy, nàng tin chắc tên mặc áo choàng đen không phải là đối thủ của Tiên Đế.
Lúc này Tiên Đế cũng lao thẳng về phía tên mặc áo choàng đen, đồng thời phát động công kích, trên người Tiên Đế có một tầng sáng màu xanh đậm, màu sắc này thậm chí còn chói sáng hơn cả ánh sáng màu xanh trên người tên mặc áo choàng đen.
Tô Tử Mạch thấy vậy lập tức hiểu ra Tiên Đế này xem ra đã gần như đã đạt đến tu vi linh vương cấp chín nên nàng lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Tiên Đế và tên mặc áo choàng đen nhanh chóng va chạm vào nhau, chỉ trong thời gian đối mặt ngắn ngủi bọn họ đã liên tiếp tung ra mười mấy chiêu và trong trận giao chiến đầu tiên tên mặc áo choàng đen đã bị Tiên Đế đánh trúng và bại trận.
Nhưng lúc này Tô Tử Mạch không vui nổi bởi vì lúc Tiên Đế và tên mặc áo choàng đen giao chiến với nhau linh lực trong cơ thể nàng dường như đang tiêu hao vô cùng nhanh chóng.
Lúc này Tô Tử Mạch đã hiểu mặc dù Tiên Đế mà nàng triệu hồi rất mạnh nhưng trong trận đấu linh lực trong cơ thể nàng vẫn bị tiêu hao, tu vi của tiên nhân mà nàng triệu hồi lúc trước và bản thân nàng không có cách biệt quá lớn vì vậy Tô Tử Mạch không cảm nhận rõ được điều đó.
Nhưng bây giờ tu vi của Tiên Đế mà nàng triệu hồi quả thực mạnh hơn rất nhiều so với tu vi của nàng vì vậy mà tốc độ tiêu hao linh lực cũng bị đẩy nhanh một cách đáng sợ.
Lúc nãy chỉ giao chiến một lát nhưng Tô Tử Mạch cảm thấy linh lực của bản thân đã tiêu hao quá nửa, nếu như tiếp tục chiến đấu chắc chắn nàng sẽ không cầm cự nổi. Một khi linh lực cạn kiệt thì Tiên Đế này cũng sẽ theo đó mà biến mất.
Nghĩ vậy Tô Tử Mạch cảm thấy vô cùng lo lắng, nhưng nàng không biểu lộ điều đó ra bên ngoài.
Nàng nhanh chóng chấn tĩnh lại vì nàng hiểu rõ vào lúc này nàng biểu lộ sự sợ hãi tên mặc áo choàng đen chắc chắn sẽ phát hiện ra nên chỉ đành cố gắng tiếp tục giả vờ.
Tô Tử Mạch cười khẩy rồi nói với tên mặc áo choàng đen: “Sao, giờ thì ngươi biết sức mạnh của thuộc hạ ta rồi chứ, không phải ngươi rất muốn lấy Bách Sinh Thảo sao? Có bản lĩnh thì ngươi đến đây lấy đi.”
Vừa nói Tô Tử Mạch vừa lấy Bách Sinh Thảo ra nghịch trong tay, cố ý dùng cách này để khiêu khích tên mặc áo choàng đen.
Thấy vậy tên nam nhân áo đen rất tức giận nhưng hắn ta không dám manh động, lúc nãy hắn ta đã đích thân thỉnh giáo thực lực của Tiên Đế.
Mặc dù tu vi của Tiên Đế này không mạnh hơn hắn bao nhiêu vì dù sao thì hắn ta cũng là linh vương cấp tám, nhưng điều đáng sợ chính là kinh nghiệm chiến đấu và những chiêu thức mà Tiên Đế sử dụng đều vô cùng cao siêu.
Lúc nãy lúc giao chiến trong vài giây hắn ta đã bị nội thương nếu như tiếp tục giao chiến chỉ sợ hắn ta không giữ được mạng.
Sau một hồi căn nhắc, tên mặc áo choàng đen vừa chậm rãi lùi về phía sau vừa hừ lạnh nói: “Xem như ngươi lợi hại, nhường cho ngươi Bách Sinh Thảo, nhưng lần sau ngươi sẽ không may mắn như thế này đâu.”
Nói xong tên mặc áo choàng đen đột nhiên quay người nhanh chóng bỏ chạy, trong nháy mắt tên mặc áo choàng đen đã chạy mất không thấy bóng dáng tăm hơi.