Tô Tử Mạch thấy người áo đen bị mình dọa bỏ chạy cũng thở phào một hơi, mà Tiên Đế vừa triệu hồi ra phút chốc cũng biến mất không thắm tăm hơi.
"Phù, nguy hiểm thật, may mà dọa hắn bỏ chạy rồi."
Thấy người áo đen bỗng chốc không thấy nữa, Tô Tử Mạch không khỏi vỗ ngực tự nhủ, nếu vừa rồi người áo đen đó không màng mọi thứ tiếp tục ra tay, vậy nàng sẽ không thể nào thoát thân được thật.
Nhưng bây giờ người áo đen đó đã bị nàng dọa bỏ chạy, nàng cũng đã lấy được bách sinh thảo, xem ra đến lúc quay về tìm Cửu Vương gia rồi.
Nghĩ đến đây Tô Tử Mạch vội vàng quay người chuẩn bị rời khỏi sa mạc chết chóc, trên đường trở về lần này lại không gặp nguy hiểm gì, Tô Tử Mạch cũng không gặp người áo đen đó nữa, mấy ngày sau cuối cũng nàng cũng thuận lợi ra khỏi sa mạc.
Sau khi ra khỏi sa mạc, Tô Tử Mạch về thẳng khách điếm trong Hoàng Sa thành, vừa bước vào cửa khách điếm Tô Tử Mạch đã nhìn thấy Cửu Vương gia.
"Tô cô nương, cuối cùng ngươi cũng về rồi, mấy ngày nay ngày nào bổn vương cũng đang đợi ngươi, nếu ngươi không quay về nữa bổn vương đã về gọi quân cứu viện thật rồi."
Thấy Tô Tử Mạch bình yên vô sự xuất hiện trước mặt mình, Cửu Vương gia vô cùng phấn khích xúc động, tâm trạng vui sướng này hoàn toàn xuất phát từ tận đáy lòng, không hề giả tạo chút nào.
Tô Tử Mạch thấy vậy trong lòng cũng hơi cảm động, đang định nói cảm ơn Cửu Vương gia, Cửu Vương gia đã nói tiếp: "Tô cô nương, ngươi là phu nhân của thần tôn đại nhân, nếu để thần tôn đại nhân biết ngươi đến sa mạc chết chóc với bổn vương, cuối cùng ta không sao nhưng ngươi lại gặp chuyện, đến lúc đó chắc chắn thần tôn đại nhân sẽ chén bổn vương thành tám khúc."
Cửu Vương gia vừa dứt lời, Tô Tử Mạch vừa nãy còn đang cảm động bây giờ đã lập tức tiêu tan hết, nàng ngượng ngùng cười nói với Cửu Vương gia: "Cửu Vương gia, ngươi nói quá lời rồi, không phải bây giờ ta đang sống sờ sờ ra ngoài sao?"
"Đúng đúng đúng, ra ngoài được ra tốt, đúng rồi Tô cô nương, ngươi lấy được bách sinh thảo chưa?"
Sau khi xác nhận Tô Tử Mạch đã an toàn, Cửu Vương gia lúc này mới nhớ ra hỏi chuyện bách sinh thảo, Tô Tử Mạch nghe xong trong lòng không khỏi bối rối.
Bảo bối như bách sinh thảo chỉ có một cây mà thôi, Tô Tử Mạch ngậm đắng nuốt cay đi tìm bách sinh thảo để cứu Dạ Ly Thần và Bảo Bảo, đương nhiên không thể đưa nó cho Cửu Vương gia được.
Nghĩ đến đây Tô Tử Mạch chỉ đành nói dối: "Ngại quá Cửu Vương gia, bách sinh thảo đó bị thủ hạ của Nhị Vương gia cướp mất rồi, ta cũng không còn cách nào khác."
Nghe Tô Tử Mạch nói như vậy Cửu Vương gia không khỏi thở dài nói: "Hừm, xem ra đều là ý trời, chuyện đã đến nước này cũng không thể cưỡng cầu, chúng ta quay về đi, cùng lắm ta tạ tội với hoàng đế bệ hạ, tin rằng hoàng đế bệ hạ có lẽ sẽ không trách tội ta đâu."
Tô Tử Mạch gật đầu, ngoài cách này ra nàng cũng không còn cách nào khác.
Hai người thu dọn một chút sau đó lên đường quay về, nửa đường đi Tô Tử Mạch không nhịn được nói: "Cửu Vương gia, người của Cửu Nhị gia trong sa mạc chết chóc nhiều lần ra tay cản trở chúng ta tìm bách sinh thảo, thậm chí còn muốn dồn ngươi vào chỗ chết, chuyện này ngươi định làm thế nào, có cần bẩm báo với hoàng thượng không?"
Tô Tử Mạch vừa nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Cửu Vương gia lập tức trở nên u ám: "Chuyện này bổn vương tạm thời vẫn chưa nghĩ xong, để bổn vương suy nghĩ thêm đi."
Tô Tử Mạch nhìn ra vẻ khó xử của Cửu Vương gia, nhưng dù sao đây cũng là chuyện giữa huynh đệ hoàng thất bọn họ, người ngoài như Tô Tử Mạch cũng không tiện nói nhiều, nàng cũng không hỏi chuyện này nữa.
Vài ngày sau cũng về đến thủ phủ của Dạ Lan Quốc, sau khi về đến vương phủ Cửu Vương gia bèn hồi cung tìm hoàng đế phục lệnh, Tô Tử Mạch đang chuẩn bị nghỉ ngơi một lát cho khỏe, Âu Dương Phương đã chạy đến vương phủ tìm Tô Tử Mạch.
"Tử Mạch tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng về rồi, muội nghe người hầu nói tỷ và Cửu Vương gia đã ra ngoài, vừa rồi muội vừa nhìn thấy Cửu Vương gia trong hoàng cung nên đã chạy đến đây tìm tỷ ngay, rốt cuộc hai người đã làm gì vậy?"
Âu Dương Phương vừa thấy Tô Tử Mạch đã bước nhanh đến bên cạnh khoác lấy cánh tay Tô Tử Mạch, thấy vẻ mặt tò mò của Âu Dương Phương, Tô Tử Mạch không nhịn được bật cười đáp: "Không có gì, chẳng qua là tiện thể ra ngoài dạo chơi chút thôi."
Tô Tử Mạch biết lần này Cửu Vương gia chấp hành nhiệm vụ bí mật, đương nhiên sẽ không nói chuyện này cho Âu Dương Phương biết.
Âu Dương Phương là công chúa, đương nhiên cũng có thể đoán ra chút chút, thấy Tô Tử Mạch không nói nàng ấy cũng không truy hỏi nữa, nàng ấy lảng sang chuyện khác nói: "Tử Mạch tỷ tỷ, vài ngày nữa trong cung sẽ tổ chức một bữa tiệc, đến lúc đó tất cả hoàng thân quốc thích văn võ bá quan trong triều đều tham gia, tỷ cũng đến chơi đi."
Tô Tử Mạch nghe xong nhướng mày đáp: "Tỷ không phải là hoàng thân quốc thích văn võ triều thần gì, tỷ đến đó làm gì, tỷ xin nhận ý tốt của Âu Dương muội muội, nhưng tỷ không có hứng thú với bữa tiệc này."
Tô Tử Mạch sau khi trở về từ sa mạc đã cảm nhận rõ thực lực của mình không còn đủ nữa, nếu không phải nhờ Thương Hải Châu triệu hồi ra Tiên Đế, không chừng nàng đã chết trong tay người áo đen đó rồi.
Vì vậy Tô Tử Mạch chỉ muốn tranh thủ thời gian chăm chỉ tu luyện, nàng không hề có hứng thú với những bữa tiệc gì đó.
Thấy Tô Tử Mạch từ chối, Âu Dương Phương không chịu từ bỏ, nàng ấy vừa lắc cánh tay Tô Tử Mạch vừa làm nũng nói: "Tử Mạch tỷ tỷ, tỷ cứ coi như đi cùng người ta thôi được không, chỉ một hai canh giờ tối buổi tối thôi, sẽ không làm lỡ nhiều thời gian của tỷ đâu."
Sau khi Dạ Ly Thần và Bảo Bảo rời đi, Tô Tử Mạch cũng chỉ có Âu Dương Phương là bạn thân thôi, thấy Âu Dương Phương làm nũng với mình như vậy, Tô Tử Mạch không khỏi mềm lòng, đồng thời gật đầu đáp: "Được rồi, được rồi, muội đừng có lắc nữa, cánh tay của ta sắp gãy luôn rồi, ta đồng ý tham gia bữa tiệc này với muội được chưa?"
Nghe Tô Tử Mạch nói như vậy Âu Dương Phương mới cười nói: "Vậy quyết định vậy nhé, tỷ không được nuốt lời đâu, đúng lúc Cửu hoàng thúc cũng tham gia, đến lúc đó tỷ và đi cùng Cửu hoàng thúc đi."
Sau khi Tô Tử Mạch đồng ý, Âu Dương Phương lúc này mới hài lòng rời đi, thấy bóng dáng Âu Dương Phương đã đi xa, Tô Tử Mạch không nhịn được lắc đầu.
Âu Dương Phương này quả thật không ra dáng công chúa chút nào, nhưng nếu đã đồng ý với nàng ấy, vậy đến lúc đó Tô Tử Mạch phải đi một chuyến rồi, cùng lắm đi một lát rồi xin về trước, chắc cũng không làm lỡ thời gian tu luyện của nàng.
Nghĩ như vậy Tô Tử Mạch cũng thấy thoải mái hơn nhiều, mà Âu Dương Phương vừa đi Cửu Vương gia cũng vừa về đến vương phủ.
"Lẽ nào nào lại như vậy được, tức chết bổn vương rồi."
Cửu Vương gia vừa về đã nổi giận oán trách, Tô Tử Mạch thấy vậy vội vàng hỏi: "Cửu Vương gia sao vậy, xảy ra chuyện gì sao, có phải hoàng đế bệ hạ trách tội ngươi không mang bách sinh thảo về đúng không?"
Nghe Tô Tử Mạch hỏi xong Cửu Vương gia lại càng giận hơn, đáp: "Hoàng đế bệ hạ lại không nói gì, bách sinh thảo này chính là đồ quý hiếm, không tìm được cũng có thể thông cảm, nhưng Âu Dương Đình lại đẩy hết mọi trách nhiệm lên người bổn vương, thậm chí còn muốn để hoàng đế bệ hạ giáng tội cho bổn vương, rõ ràng hắn mưu hại bổn vương, bổn vương còn chưa tố cáo hắn với hoàng đế bệ hạ, bây giờ hắn lại quật ngược lại như vậy."