Nhìn thấy Cửu Vương gia tức giận như thế, Tô Tử Mạch mở miệng an ủi nói: "Cửu Vương gia, ngươi cũng đừng quá tức giận, nếu như Nhị Vương gia kia đã đối xử với ngươi như vậy, tại sao ngươi không tố cáo những chuyện trước kia cho hoàng đế bệ hạ, đến lúc đó hoàng đế bệ hạ hiển nhiên sẽ phạt tội hắn ta."
"Ôi, Tô cô nương, ngươi nghĩ đơn giản quá rồi, Âu Dương Đình hắn ta rõ ràng là đã lập kế hoạch từ trước, nếu như ta nói chuyện trước kia cho hoàng đế bệ hạ ngược lại sẽ bị cho là cố ý vu cáo hãm hãi hắn ta, ai bảo chúng ta không có bất kỳ chứng cứ gì chứ."
Cửu Vương gia nói xong lại tức giận đến mức hung hăng đấm một quyền lên cây cột ở bên cạnh, Tô Tử Mạch đã biết Cửu Vương gia một khoảng thời gian, nhưng đây là lần đầu tiên thấy Cửu Vương gia giận dữ như vậy.
Đối mặt với tình huống như thế này, Tô Tử Mạch cũng không có cách nào, chỉ có thể cười khổ một tiếng nói: "Cửu Vương gia, ngươi cũng đừng quá kích động, ít nhất thì bây giờ ngươi đã biết Nhị Vương gia là loại người gì, sau này cẩn thận một chút là được."
"Cũng chỉ có thể như vậy thôi, đúng rồi vài ngày nữa trong hoàng cung sẽ tổ chức yến tiệc, Tô cô nương, đến lúc đó ngươi có muốn tham gia không?"
Tô Tử Mạch không khỏi nhịn được được cười khi thấy Cửu Vương gia nói về chuyện này, cười nói: "Vừa nãy Âu Dương muội muội vừa đến đây nói chuyện này với ta, ta cũng đã đáp ứng với nàng ấy rằng đến lúc đó sẽ tham gia yến tiệc, ai ngờ đâu Cửu Vương gia ngươi vậy mà cũng nói chuyện này."
Cửu Vương gia nghe vậy thì lập tức vui vẻ nói: "Tô cô nương, ngươi cũng tham gia vậy cũng thật tốt quá rồi, bổn vương vừa nghĩ đến chuyện sẽ phải đối mặt với cái tên Âu Dương Đình vô liêm sỉ kia thì trong lòng tức giận đến mức không thở nổi, nếu như có Tô cô nương ngươi đi cùng với bổn vương, đến lúc đó bổn vương sẽ thoải mái hơn."
Trải qua chuyện ở sa mạc chết chóc trước đó, Cửu Vương gia ngoại trừ tin tưởng Tô Tử Mạch thì còn có một ý lại.
Bộ mặt thật sự của Âu Dương Đình đã bị Cửu Vương gia nhìn thấy, hơn nữa trước kia còn hãm hại bôi nhọ Cửu Vương gia ở trước mặt hoàng đế, nói không chừng còn có thể chuyện điên khùng gì đó xảy ra.
Nếu như Âu Dương Đình thực sự nổi lên ý xấu với Cửu vương gia, vậy không còn nghi ngờ gì nữa tiệc tối là thời cơ tuyệt vời để làm điều đó, có Tô Tử Mạch đi cùng Cửu Vương gia cũng sẽ an toàn hơn một chút.
Rất nhanh đã tới ba ngày sau, mà ngày này chính là ngày diễn ra tiệc tối.
Cửu Vương gia đã sớm cho người đưa một bộ lễ phục cho Tô Tử Mạch, dù sau lần này cũng đến hoàng cung tham gia yến tiệc, Cửu Vương gia đối với việc này cũng có chút coi trọng.
Cuối cùng Tô Tử Mạch cũng bước ra khỏi phòng sau khi thay quần áo xong, khi Cửu Vương gia nhìn thấy cả người Tô Tử Mạch trong bộ váy dài màu tím, ánh mắt của hắn ta ngay lập tức sáng lên, ánh mắt của những hạ nhân trong vương phủ lại càng không thể rời được mà nhìn chằm chằm Tô Tử Mạch.
"Tô cô nương, bộ y phục này mặc ở trên người ngươi quả thực đúng là tuyệt vời, quả nhiên Phương Phương nói không sai, vẫn là nữ nhân mới hiểu nữ nhân."
Nghe thấy lời nói của Cửu Vương gia, Tô Tử Mạch không nhịn được cười nói: "Cửu Vương gia, ngươi nói cái váy này là do Âu Dương muội muội mang tới sao?"
"Không sai, bổn vương không biết mấy thứ này, là Phương Phương bảo bổn vương đưa cái váy dài này cho ngươi, nàng ấy còn nói là đặc biệt tìm tú nương ở trong cung, hiện tại xem ra hiệu quả cũng không tồi."
Tô Tử Mạch nghe hắn ta nói như thế thì không nhịn được mà cười đầy ẩn ý, người muội muội này của hắn ta thật sự rất có lòng, đợi lát nữa vào trong cung rồi nhất định phải cảm ơn nàng ấy.
Mắt thất Tô Tử Mạch đã thay đồ xong, Cửu Vương gia dẫn Tô Tử Mạch, cùng nhau đến Dạ Lan Quốc trong hoàng cung.
Lúc hai người tiến vào hoàng cung thì sắc trời cũng đã trở nên tối hơn, mà bên trong hoàng cung lại treo đầy đèn hoa rực rỡ, giăng đèn kết hoa khắp nơi, một cảnh tượng rạng rỡ.
Rất nhiều quan lớn quý nhân mặc quần là áo lụa cũng lần lượt tiến vào cung, sau khi nhìn thấy Cửu Vương gia, đều tiến lên chào hỏi với Cửu Vương gia.
Đối với trường hợp như thế này, Tô Tử Mạch cũng không có hứng thú, Cửu Vương gia cũng biết tính của Tô Tử Mạch, cho nên cũng không giới thiệu Tô Tử Mạch với những người khác.
Nhưng thật ra khi những người kia nhìn thấy Tô Tử Mạch cũng đều rất tò mò, ở bên dưới đều thì thầm thảo luận.
"Cái người nữ nhân ở bên cạnh Cửu Vương gia là ai vậy, sao mà trước giờ chưa bao giờ nhìn thấy?"
"Nhìn nàng có khí chất như thế, hẳn là nữ nhân của Cửu Vương gia rồi, Cửu Vương gia đã từng này tuổi rồi cũng chưa từng lập Vương phi, xem ra người nữ nhân kia rất có thể là Vương phi tương lai rồi."
Vào lúc đó, Tô Tử Mạch và Cửu Vương gia cũng không biết quan hệ của bọn họ đã bị người khác hiểu sai, hai người tiến vào trong đại điện, sau đó trực tiếp tìm một chỗ rồi ngồi xuống.
Diện tích của đại điện này quá lớn, lúc này đã có hàng trăm người ngồi vào chỗ của mình, những người này không phải là hoàng thân quốc thích thì cũng là trọng thần trong triều, lúc này đang tụm ba tụm năm chuyện trò cười nói.
Chỉ là đám đông ban nãy vẫn đang trò chuyện náo nhiệt đột nhiên im bặt, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa chính của đại điện.
Tô Tử Mạch vốn đang cảm thấy quá ồn ào, đến khi mọi người đột nhiên ngậm miệng lại, trong đại điện im lặng đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng, Tô Tử Mạch mới cảm thấy có chút kỳ lạ.
Theo ánh mắt mọi người cùng nhìn về phía cửa đại điện, lúc này Tô Tử Mạch mới nhìn thấy một người nam nhân có ngũ quan thanh tú, da dẻ trắng nõn, dáng người mảnh khảnh đang chậm rãi đi vào trong đại điện.
Nhìn thấy người nam nhân này, trong lòng Tô Tử Mạch không khỏi nghĩ thầm, người có thể khiến cho bao người bỗng nhiên im lặng như vậy hẳn là đương kim hoàng đế nhỉ?
Nhưng mà, hoàng đế của Dạ Lan Quốc rõ ràng là một ông lão trên dưới năm mươi mà, hơn nữa theo như lời của Cửu Vương gia, cơ thể của hoàng đế cũng không được tốt lắm.
Mà cái người đang bước vào kia tuổi tác cũng không quá lớn, không đến ba mươi, hơn nữa da của hắn ta trong trắng lộ hồng, nhìn cũng rất khỏe mạnh, căn bản không giống như người bị bệnh.
Tô Tử Mạch đang định quay lại hỏi Cửu Vương gia người kia là ai, vừa quay đầu lại thì phát hiện sắc mặt của Cửu Vương gia xanh mét, nghiến răng nghiến lợi mà nhìn chằm chằm vào tiểu bạch kiểm, giống như có thâm cừu đại hận với hắn ta vậy.
"Tham kiến Nhị Vương gia."
Ngay lúc Tô Tử Mạch còn đang kinh ngạc, không hiểu chuyện gì thì những người khác trong đại điện đột nhiên đồng loạt đứng dậy khom mình hành lễ với cái tên tiểu bạch kiểm này, lúc này Tô Tử Mạch mới hiểu ra, hóa ra người này chính là Nhị Vương gia Âu Dương Đình của Dạ Lan Quốc.
Sau khi Âu Dương Đình tiến vào thì khoát tay áo, trên mặt mang theo ý cười, nói: "Các vị không cần phải khách sáo như vậy, mời ngồi, hoàng đế bệ hạ sắp đến rồi."
Mọi người nghe thấy Âu Dương Đình nói như vậy thì mới ngồi xuống, sau đó Âu Dương Đình trực tiếp đi về phía Cửu Vương gia ở bên này.
"Cửu Hoàng đệ, chuyện trước kia đệ không cần phải để trong lòng, có thể là vi huynh hiểu lầm ngươi, chắc không cố ý đâu."
Sau khi Âu Dương Đình đi đến trước mặt Cửu Vương gia, hắn ta vậy mà trực tiếp xin lỗi Cửu Vương gia, điều này khiến cho Cửu Vương gia rất bất ngời, thoáng cái cơn giận vừa rồi cũng đã tiêu tan không ít.
Thế nhưng Tô Tử Mạch ở bên cạnh lại liếc mắt nhìn sát khí hiện lên ở sâu trong đôi mắt của Âu Dương Đình, tuy rằng đây là lần đầu tiên Tô Tử Mạch gặp Âu Dương Đình, nhưng nàng đã nhìn ra Âu Dương Đình này chắc chắn không phải là người tốt.
Lúc này Âu Dương Đình cũng chú ý tới Tô Tử Mạch, không nhịn nổi mà cười nói với Cửu Vương gia: "Cửu Hoàng đệ, vị cô nương này là ai, hình như có chút lạ mắt, chẳng lẽ biểu muội, vậy ngươi cần phải giới thiệu kỹ càng một chút với vi huynh đi."