Cửu Vương gia vừa nghe thấy vậy thì không nhịn được vội la lên: "Không được nói bậy, Tô cô nương chính là khách quý của quý phủ bổn vương, không có quan hệ gì khác với bổn vương, không được nhắc lại điều này."
Lúc Cửu Vương gia nói lời này thì cố ý nâng cao âm lượng, Tô Tử Mạch là nữ nhân của thần tôn đại nhân, hắn ta cũng không muốn thần tôn đại nhân hiểu lầm cái gì cả,
Mọi người nghe thấy lời của Cửu Vương gia thì đều hiểu ra, chẳng qua là như vậy lại càng khiến cho bọn họ tò mò về thân phận của Tô Tử Mạch hơn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nghiện Ngủ
2. Trợ Lý Tuyến 1
3. Nhẹ Nhàng Hỏi Sư Tôn
4. Sự Cưng Chiều Của Hoắc Cảnh
=====================================
"Hoàng đế bệ hạ giá lâm."
Lúc này thái giám ở ngoài cửa bống nhiên hét lớn một tiếng, mọi người nghe thấy vậy thì lại đứng lên rồi quỳ trên mặt đất, ngay cả Cửu Vương gia và Âu Dương Đình cũng quỳ xuống.
Tô Tử Mạch thấy thế thì không nhịn được mà nhướng mày, nàng cũng không có thói quen tùy tiện quỳ trước bất kỳ người nào, chẳng qua vào thời điểm này nàng cũng không muốn thêm rắc rối, nên cũng dứt khoát khom người xuống cùng với bọn họ.
Chẳng qua là nàng mặc váy dài, người khác cũng không nhìn ra ra rằng căn bản nàng không hề quỳ, sau đó Âu Dương Cuồng, hoàng đế hiện tại của Dạ Lan Quốc, được Âu Dương Phương dìu để đi vào trong đại điện.
"Tham kiến bệ hạ."
"Các vị không cần đa lễ, tất cả đều đứng lên đi."
Âu Dương Cuồng khoát tay, lúc này mọi người mới đứng dậy, sau đó Âu Dương Cuồng bước tới vị trí chủ trì ngồi xuống trước, lúc này mọi người mới ngồi xuống theo.
Lúc này Âu Dương Phương nháy mắt một cái với Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch thấy thế cũng mỉm cười ra hiệu với Âu Dương Phương.
Lúc yến tiệc chính thức bắt đầu, mọi người đều nhao nhao nâng chén kính rượu Âu Dương Cuồng, lúc này rốt cuộc Âu Dương Phương mới có thể dành chút thời gian lén đi tới bên cạnh Tô Tử Mạch.
"Tử Mạch tỷ tỷ thật là xấu hổ, vừa nãy muội phải theo giúp phụ hoàng muội, chẳng qua là hiện tại những đại thần kia đều đã đến kính rượu ông ấy, thật sự là cực kỳ mệt mỏi."
Trong lúc nói chuyện, Âu Dương Phương không ngừng loay hoay nghịch nghịch bộ y phục ở trên người nàng ấy, vì tham gia yến tiệc này mà Âu Dương Phương phải mặc một chiếc váy dài trông có vẻ hoành tráng nhưng thực ra lại rất cồng kềnh.
Tô Tử Mạch thấy thế thì không nhịn được mà đồng cảm một hồi, ngày thường Âu Dương Phương đều mặc trang phục giống như giả nam nhân để ra ngoài, hiện tại để nàng ấy mặc như thế này quả thực có chút làm khó nàng ấy.
Nghĩ đến đây Tô Tử Mạch mở miệng nói: "Âu Dương muội muội, tỷ cũng không quá thích những dịp như thế này, bằng không chúng ta đợi một lát nữa rồi rời bữa tiệc trước đi, dù sao nhiều người như vậy chắc là cũng không ai chú ý tới chúng ta đâu."
Nhân vật quan trọng nhất của yến tiệc đêm nay đương nhiên là hoàng đế Âu Dương Cuồng rồi, hiện tại Âu Dương Cuồng đang bị những đại thần kia vây xung quanh, nếu như hiện tại Tô Tử Mạch và Âu Dương Phương lẽn trốn đi quả thực sẽ không bị người khác phát hiện.
Nghe thấy Tô Tử Mạch nói như vậy, ánh mắt Âu Dương Phương sáng ngời nói: "Tử Mạch tỷ tỷ, ý kiến này của tỷ rất tốt, dù sao phụ hoàng muội có nhiều cung nữ và thái giám hầu hạ như vậy, cũng không thiếu một người như muội, đợi lát nữa muội sẽ dẫn tỷ đi dạo xung quanh cung."
Sau khi hai người bàn bạc xong xuôi, chuẩn bị lén lút trốn đi, lúc này Âu Dương Đình lại đột nhiên mở miệng nói: “Bệ hạ, hôm nay mọi người sum họp ở đây, chẳng lẽ chỉ uống rượu thôi thì không khỏi nhàm chán phải không, bằng không cho người múa kiếm mua vui, bệ hạ nghĩ như thế nào?”
Âu Dương Cuồng nghe vậy thì vuốt râu cười nói: “Như vậy rất tốt, Nhị Hoàng đệ ngươi sắp xếp đi.”
Lúc này Âu Dương Đình đột nhiên nhìn về phía Tô Tử Mạch: "Bệ hạ, lần này Cửu Hoàng đệ đặc biệt dẫn theo một người khách đến đây dự tiệc, theo như thần đệ biết thì dù đây là nữ tử nhưng năng lực hoàn toàn không hề kém cạnh đấng mày râu, không bằng để cho nàng và gia tướng của thần đệ so tài một phen ở trước mặt mọi người."
Tô Tử Mạch nghe thấy Âu Dương Đình nhắc tới tên của mình thì không nhịn được mà nhướng mày, sau khi Âu Dương Đình vỗ tay gọi gia tướng của mình ra thì Tô Tử Mạch lại càng khó chịu.
Vị gia tướng mà Âu Dương Đình gọi ra là tên mặc áo choàng đen mà lúc trước nàng đã gặp được ở trong sa mạc chết chóc, tại yến tiệc trên người người này vẫn khoác áo choàng đen như cũ, chỉ có điều lần này không có đội mũ.
Tô Tử Mạch cũng thấy rõ ràng khuôn mặt thật sự của tên mặc áo choàng đen, là một ông cụ tóc hoa râm, trong mắt phát ra ánh sáng sáng ngời.
Nhìn thấy tên mặc áo choàng đen này thì trong nháy mắt Tô Tử Mạch cũng hiểu được, xem ra Âu Dương Đình đã biết chuyện lúc trước ở trong sa mạc chết chóc nàng đã lấy Bách Sinh Thảo đi, như vậy hiện tại Âu Dương Đình cố ý đề nghị cuộc so tài này ở trước mặt mọi người, hiển nhiên là đang chĩa mũi nhọn vào nàng.
Vào lúc Tô Tử Mạch hiểu được hết những điều này thì ánh mắt của mọi người trong đại điện cũng đã đổ dồn vào người Tô Tử Mạch.
Lúc này Cửu Vương gia lại vội la lên: "Bệ hạ, Tô cô nương thật sự là môn khách của thần đệ, nhưng mà dù sao nàng cũng là một nữ tử, để cho nàng và gia tướng của Nhị Hoàng huynh so tài có phần không công bằng."
Cửu Vương gia biết Âu Dương Đình làm như vậy chắc chắn là muốn mượn cơ hội để đối phó với Tô Tử Mạch, hắn ta cũng không dám để cho Tô Tử Mạch so tài với tên mặc áo choàng đen kia, ngộ nhỡ Tô Tử Mạch gặp chuyện ngoài ý muốn gì đó, hắn ta cũng không thể gánh nổi trách nhiệm.
Âu Dương Đình nghe vậy thì cười nói: "Cửu Hoàng đệ nói vậy là sai rồi, tuy Tô cô nương là nữ tử nhưng mạnh mẽ như nam nhân, nói đến cũng khéo trước kia gia tướng cũng đã từng đấu với Tô cô nương, lúc ấy hai người vậy mà chẳng phân được thắng thua, Cửu Hoàng đệ, ngươi đừng khiêm tốn như vậy chứ."
Lúc này Âu Dương Cuồng cũng hùa theo mà nói: "Cửu Hoàng đệ, đêm nay mọi người vui vẻ như vậy, ngươi để cho Tô cô nương và gia tướng của Nhị Hoàng đệ đánh một trận góp vui mà thôi, cuộc so tài này chỉ là giao lưu một chút mà thôi, cũng sẽ không có thương vong, ngươi không nên phá hỏng cuộc vui của mọi người."
Mắt thấy ngay cả hoàng đế cũng đã nói như vậy rồi, Cửu Vương gia cũng không từ chối nữa, lúc này Tô Tử Mạch cũng trực tiếp đứng lên đi tới giữa đại điện.
Mọi người đều tránh chỗ, giữa đại điện chỉ còn lại Tô Tử Mạch và tên mặc áo choàng đen đối mặt với nhau.
"Hừ, lần trước ngươi có người giúp cho ngươi chạy thoát, lần này để ta xem còn ai có thể cứu ngươi."
Tên mặc áo choàng đen dùng âm thanh mà chỉ có mỗi Tô Tử Mạch có thể nghe được, cười lạnh nói với Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch nghe vậy thì không chịu yếu thế nói: "Hiện tại đang ở trên đại điện, ở trước mặt bệ hạ, nếu như ngươi thật sự dám giết ta, bệ hạ cũng sẽ không tha cho ngươi."
Tô Tử Mạch dửng dưng đáp.
So tài với tên mặc áo choàng đen, cũng đã chắc chắn rằng tên này sẽ không dám ra tay sát hại ở trước mặt Âu Dương Cuồng, hôm nay là ngày lớn như vậy, nếu như có người chết thì đúng là đại bất kính.
Tên mặc áo choàng đen nghe vậy thì khóe miệng co rút hai cái nói: "Lão phu đương nhiên sẽ không giết ngươi ngay ở trên đại điện này, nhưng mà đao kiếm không có mắt, nếu như để lại vài vết sẹo ở trên khuôn mặt xinh đẹp này của ngươi, ta tin rằng bệ hạ cũng sẽ không trách tội ta."
Tên mặc áo choàng đen vừa nói vừa nâng cây trường kiếm ở trong tay lên, dường như lúc này Tô Tử Mạch nắm chặt thanh trường kiếm ở trong tay.
Mọi người thấy thế thì đều chờ mong mà trừng lớn hai mắt theo dõi, Cửu Vương gia và Âu Dương Phương đều nắm chặt nắm tay để cổ vũ cho Tô Tử Mạch, mà khóe miệng Âu Dương Đình lại nhếch lên một nụ cười nhạt, ánh mắt nhìn về phía Tô Tử Mạch tràn đầy sự suy nghĩ.
Sau khi tên mặc áo choàng đen quay về báo cáo cho hắn ta biết chuyện đã xảy ra ở sa mạc chết chóc, hắn ta đã ngay lập tức phái người đi ra ngoài để điều tra tin tức về Tô Tử Mạch.
Nhưng mà thân phận của Tô Tử Mạch quá bí ẩn, trước khi đi tới Cửu Vương gia phủ hắn ta cũng không hề hay biết, lần này hắn ta đề ra cuộc so tài này cũng chỉ là muốn thăm dò Tô Tử Mạch một chút mà thôi.
Cho dù kết quả của trận so tài này có như thế nào, hắn ta cũng vẫn còn những chiêu trò khác ở phía sau đang chờ Tô Tử Mạch.
Sau một hồi giằng co, cuối cùng tên mặc áo choàng đen cũng giơ thanh trường kiếm trong tay lên đâm về phía Tô Tử Mạch.