Thấy Tô Tử Mạch, những người này đầu tiên là sửng sốt một chút sau đó cảm thấy một cơn phẫn nộ, thì ra những ngày qua Tô Tử Mạch vẫn luôn đi theo sau bọn họ, coi bọn họ thành người dẫn đường.
"Tên ăn mày thối nhà ngươi lại dám lợi dụng chúng ta, thật là có lý nào lại như vậy."
"Đừng phí lời với hắn, đánh hắn một trận trước, dạy dỗ hắn một chút đã rồi nói sau."
Mấy người dưới sự kích động đang tức giận chỉ muốn vội vàng dạy dỗ Tô Tử Mạch để xả cơn tức trong lòng, lại quên không nghĩ đến Tô Tử Mạch có thể vẫn luôn theo dõi bọn họ mà không bị phát hiện, điều này đã đủ để chứng minh thực lực của Tô Tử Mạch.
Thấy đám người kia như mất trí mà xông về phía mình, Tô Tử Mạch không khỏi lắc đầu một cái, ánh mắt nhìn về phía bọn họ tràn đầy đồng tình và khinh thường.
Vốn dĩ dù gì những người này cũng dẫn đường cho nàng, Tô Tử Mạch cũng không muốn làm gì bọn họ, nhưng bây giờ bọn họ lại chủ động ra tay với mình, nếu đã vậy thì không trách Tô Tử Mạch được rồi.
Chỉ thấy sắc mặt Tô Tử Mạch hung ác trực tiếp đón những người này lao tới, mặc dù vóc người Tô Tử Mạch trông gầy yếu giống như dê vào bầy sói, nhưng một khắc sau người xui xẻo lại là những người này.
"Ối"
"Á"
Trong chốc lát tiếng kêu thảm thiết này thay nhau vang lên liên tiếp, nơi Tô Tử Mạch đi qua đều có người ngã xuống sau đó, chỉ trong thời gian vài nhịp thở tất cả đám người này đã đều nằm ở trên mặt đất không ngừng kêu rên lên.
Tô Tử Mạch vỗ tay một cái giống như làm chuyện nhỏ gì đó không đáng kể vậy, cũng không thèm nhìn đám người kia một cái trực tiếp đi lên ngọn núi trước mặt cách đó không xa.
Khi Tô Tử Mạch đi tới dưới chân núi thời mới phát hiện lại có không ít người tụ tập ở chỗ này, những người này tụm ba tụm năm đang nói gì đó, có người thậm chí trực tiếp dựng lều vải nhóm lửa ở gần đó, nhìn có vẻ như đã ở chỗ này được một thời gian.
Tô Tử Mạch thấy vậy không khỏi nhíu mày một cái, những người này hỏi thăm tin tức, nhưng nhìn dáng vẻ này của bọn họ thì hình như muốn hỏi dò tin tức cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.
"Ôi người của Lăng Tiêu Các thật là cổ quái, lại lập ra quy tắc nói một ngày chỉ có thể tiếp đón một người lại còn chỉ có thể hỏi một vấn đề, thế này phải chờ tới năm tháng nào không biết."
"Đúng vậy chúng ta vừa nghe thấy chuyện này đã lập tức chạy tới, ai biết còn phải xếp hàng, trước mặt còn có nhiều người như vậy thì chờ tới khi nào chứ."
Tô Tử Mạch nghe được những người trước mặt này bàn tán lập tức hiểu ra, khó trách tất cả những người này đều tụ tập ở dưới chân núi này, hoá ra là muốn lên núi còn phải xếp hàng.
Tô Tử Mạch quan sát bốn phía một lượt, những người dưới chân núi này không đến một trăm thì cũng có tám mươi, chiếu theo quy tắc của Lăng Tiêu Các một ngày chỉ tiếp đón một người, vậy thì nàng còn phải chờ hơn ba tháng mới có thể đến lượt mình.
Nghĩ đến đây Tô Tử Mạch không khỏi thất vọng, nàng cũng không có nhiều thời gian chờ đợi thêm như vậy nữa.
Ngay khi Tô Tử Mạch cân nhắc có muốn đi lúc rời đi trước hay không, đột nhiên đám người ở chân núi lập tức trở nên sôi trào.
Tô Tử Mạch nhìn trước mặt chỉ thấy một người thiếu niên mặc áo dài trắng đi từ trên núi xuống, mọi người vừa nhìn thấy thiếu niên này trong nháy mắt đã xúm lại.
"Tiểu ca ngươi tới, hôm nay đến lượt ta, dẫn ta lên đi."
"Nói láo, rõ ràng là ta ở trước mặt ngươi, sao lại đến lượt ngươi?"
Những người này mới vừa rồi còn yên ổn với nhau, sau khi thiếu niên này xuất hiện lập tức bắt đầu trở nên huyên náo, hai người xông lên phía trước đầu tiên lại là một lời không hợp trực tiếp động thủ bắt đầu đánh nhau.
Thiếu niên áo dài trắng kia dường như đã quen với việc này từ lâu, trực tiếp đứng ở một bên lạnh lùng nói: "Lăng Tiêu Các một ngày chỉ tiếp đón một vị khách, các ngươi nhanh lên một chút quyết định muốn cho ai lên đi, thời gian của ta rất quý báu đấy."
Nghe nói như vậy hai người trước mặt đánh càng thêm dữ dội, ánh sáng linh lực màu xanh phút chốc lóe lên không ngừng, hai người đánh nhau này lại đều là linh vương.
Những người còn lại hình như cũng nhận ra tu vi hai người này cao cường, chỉ có thể tạm thời rút lui khỏi tranh đoạt đứng ở một bên xem cuộc vui, qua một hồi lâu cuối cùng cuộc chiến này đã phân ra được thắng bại.
Bên giành được chiến thắng mặt đầy đắc ý cười nói với thiếu niên áo trắng kia: "Tiểu ca ta thắng, dẫn ta lên nhanh một chút đi."
Thiếu niên áo trắng nghe vậy cũng lười nói nhiều, dẫn đầu đi lên trên núi, linh vương chiến thắng kia mừng khấp khởi vội vàng đi theo sau lưng thiếu niên lên núi.
Về phần người thất bại vừa rồi kia lúc này đang nằm trên đất không rõ sống chết, những người khác cũng sẽ không quan tâm đến sự sống chết của hắn, thấy danh ngạch hôm nay này đã không còn, mọi người rất nhanh đã tự tản đi.
Lúc này Tô Tử Mạch cũng coi như đã hiểu, cái gọi là tới trước tới sau căn bản là nói lấy lệ mà thôi, quả đấm của người nào lớn thực lực của ai mạnh là có thể đi lên trước.
Với tu vi của Tô Tử Mạch bây giờ nếu muốn tranh giành danh ngạch này thì cũng không khó khăn, hai tên linh vương vừa mới động thủ kia đã coi như là thực lực đứng đầu trong những người này, Tô Tử Mạch tự đánh giá cũng có thực lực như vậy.
Chẳng qua là loại chuyện dựa vào võ lực ỷ thế hiếp người phá hư quy tắc này, Tô Tử Mạch thật sự là không làm được.
Trong lòng Tô Tử Mạch bỗng nảy sinh ý định rút lui, nàng cũng không có nhiều thời gian như vậy để lãng phí ở chỗ này nữa, dứt khoát vẫn là rời đi thì hơn.
Ngay khi Tô Tử Mạch chuẩn bị đi, đột nhiên cách đó không xa một người trẻ tuổi khấp khểnh đi tới.
"Xin các vị giúp đỡ, ta mắc bệnh nan y không còn sống được lâu, chỉ có tìm người Lăng Tiêu Các để hỏi phương pháp cứu mạng mới có thể giữ được tính mạng, có thể cho ta danh ngạch lên núi ngày mai hay không?"
Người trẻ tuổi này gặp được mọi người bắt đầu không ngừng cầu xin, nhìn dáng vẻ rất là thê thảm.
Chẳng qua là đối với việc này những người khác thì đều xem thường, người tính tình tốt thì trực tiếp làm bộ như không nhìn thấy người trẻ tuổi này, người tính tình kém thì lại trực tiếp chửi ầm lên.
"Nếu ngươi đã sắp chết còn chạy tới nơi này làm gì, không thấy chúng ta cũng có chuyện quan trọng sao?"
"Đúng vậy, nếu mắc phải bệnh nan y thì ngoan ngoãn ở chờ chết là được, còn chạy ra lượn lờ lung tung làm gì, không phải là muốn đại gia ta tiễn ngươi lên đường nhanh hơn đấy chứ?"
Những người này không có nửa điểm đồng tình tâm đối với người trẻ tuổi này, đừng nói là nhường lên núi danh ngạch cho hắn, có người tính tình hung tàn thậm chí còn muốn trực tiếp giết người trẻ tuổi này đi.
Tô Tử Mạch thấy vậy sắc mặt không khỏi thay đổi, đi nhanh đến trước mặt người tuổi trẻ kia, che hắn ở phía sau, tức giận nói với đại hán tướng mạo thô lỗ trước mắt này: "Ngươi làm gì vậy, người ta cũng nói mình mắc bệnh nan y, hắn cũng đã thảm như vậy mà ngươi còn muốn ra tay với hắn, ngươi còn một chút xấu hổ nào hay không?"
Bị Tô Tử Mạch dạy dỗ như vậy đại hán kia lập tức cảm thấy mất mặt, tức giận nói với Tô Tử Mạch: "Ôi một tên ăn mày thối cũng dám ra đây bênh vực kẻ yếu, vậy đại gia cho ngươi biết biết lợi hại trước."
Nói chuyện đồng thời đại hán kia trực tiếp đưa tay túm lấy Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch thấy vậy sắc mặt không khỏi trầm xuống, vung tay trực tiếp bắt lấy cổ tay đại hán.
Sau khi bị Tô Tử Mạch bắt cổ tay Đại hán lại sau chỉ cảm thấy chỗ cổ tay truyền tới một cơn đau nhức, tựa như bị một cái kìm sắt kẹp lấy vậy, không nhịn được bắt đầu kêu đau.