Bị lão già nhìn với ánh mắt đó, Tô Tử Mạch không tránh khỏi cảm giác nổi da gà trong lòng, nàng nói: "Tiền bối, ngài sao vậy? Xảy ra vấn đề gì sao?"
Lúc này lão già kia mới tiến về phía Tô Tử Mạch hai bước rồi nói: "Ngươi thật sự không biết con thần thú phượng hoàng này nhận chủ đồng nghĩa với việc gì sao?"
"Không biết, tiền bối, có gì ngài cứ việc nói thẳng, không cần phải vòng vo như vậy."
Tô Tử Mạch thấy lão già cứ thao thao bất tuyệt thì cảm thấy vô cùng tò mò, lúc này lão già cũng đáp: "Thông thường, thần thú sẽ không tùy tiện nhận chủ, nếu muốn chúng nhận mình là chủ thì chỉ có thể có hai khả năng, hoặc là phải có tu vi đủ cao để tự mình hàng phục thần thú, có điều ta nhìn ngươi không giống loại đủ mạnh để có thể khiến thần thú chịu hàng, vậy thì chắc ngươi thuộc khả năng thứ hai."
"Khả năng gì?"
Tô Tử Mạch tò mò tới nỗi tim đập thình thịch, tâm can căng thẳng, đương nhiên nàng biết không thể dựa vào thực lực của mình mà thu phục được Tiểu Mục, trên thực tế nàng cũng chưa từng giao thủ với Tiểu Mục bao giờ chứ đừng nói là thu phụ nó, cho nên rõ ràng nàng thuộc kiểu người thứ hai theo như lời lão già kia nói.
Chỉ thấy lão già thở dài một hơi rồi nói: "Loại người thứ hai này chính là dị bẩm thiên phú, có cảm giác thân thiết bản năng với các linh thú, sinh ra đã có thể tiếp cận được với thần thú, có lẽ ngươi thuộc loại này."
Tô Tử Mạch thấy nét mặt tẻ ngắt của lão già, nàng không nhịn được mà hỏi: "Tiền bối, cho dù ta là người như vậy thì ngài cũng đâu cần kích động đến mức đó, vả lại, ta nhìn ngài cứ như sắp khóc tới nơi ấy."
Lúc này hốc mắt lão già kia hơi hơi ửng đỏ, quả thật giống như chực khóc.
Nghe Tô Tử Mạch hỏi vậy, lão già vội vàng lắc đầu đáp: "Có nằm mơ lão phu cũng muốn có được loại thiên phú này, chỉ tiếc rằng mình không có cái phúc đó, nếu như ngươi đã có được thể chất như vậy, vả lại còn gặp được ta, nói cho cùng đó cũng là một loại duyên phận, có lẽ ngươi là người định mệnh mà lão phu đang tìm kiếm, lão phu quyết định thu nạp ngươi làm đồ đệ, ngươi thấy sao?"
Vừa mới lúc nãy lão già này còn bày ra vẻ mặt ủ rũ như đưa đám, vậy mà chẳng bao lâu sau đã hào hứng hẳn lên, thậm chí ông ta còn chủ động đưa ra đề nghị muốn nhận Tô Tử Mạch làm đồ đệ.
Đương nhiên Tô Tử Mạch không thể tùy tiện đi nhận một người làm sư phụ mình được, thế là nàng lập tức từ chối: "Thật ngại quá tiền bối, chúng ta vừa mới quen biết nhau, ta chẳng biết gì về ngài thì làm sao có thể bái ngài làm sư phụ được."
Lão già thấy nàng từ chối thì vội vàng nói: "Lão phu tên Công Tôn Ngạn, không giấu gì ngươi, cả đời này của lão phu gắn liền với các linh thú, xét tới vốn hiểu biết về linh thú và pháp môn về ngự thú thì lão phu ta đây đã ở cấp bậc tông sư, cũng không có biết bao nhiêu người muốn bái ta làm sư trong thiên hạ này, giờ đây cơ hội lại ở ngay trước mắt ngươi, cho nên tuyệt đối đừng nên bỏ lỡ."
Nghe lão già nói về mình lợi hại đến vậy, trong lòng Tô Tử Mạch không khỏi cảm thấy nửa tin nửa ngờ, nhưng vừa rồi nàng tận mắt chứng kiến Tiểu Mục chính là do thần thú phượng hoàng hóa thành thì nàng mới chắc chắn được ông ta cũng có chút bản lĩnh.
Có điều bái sư không phải chuyện nhỏ, Tô Tử Mạch nhất thời cảm thấy có chút khó nghĩ.
Thấy Tô Tử Mạch vẫn còn đang do dự, Công Tôn Ngạn bèn lập tức nói: "Lão phu đã nói rõ với ngươi đến thế rồi, ngươi còn đang lo nghĩ cái gì nữa? Nếu ngươi còn không bái ta làm sư phụ thì đừng mong ta cứu Tiểu Mục."
Vốn dĩ Tô Tử Mạch còn đang cân nhắc, vừa nghe ông ta nói thế thì nghĩ cũng chẳng kịp nghĩ, nàng bèn vội gật đầu: "Được, ta đồng ý bái ngài làm sư phụ là được rồi chứ gì."
Đối với Tô Tử Mạch, hiện giờ an nguy của Tiểu Mục mới là vấn đề đáng quan tâm hàng đầu, vì cứu Tiểu Mục mà kể cả lời lão già nói vừa nãy có là giả thì nàng cũng vẫn làm theo.
Sau khi Tô Tử Mạch cúi đầu bái lễ với mình, Công Tôn Ngạn mới thở dài một tiếng rồi đi tới bên cạnh Tiểu Mục.
Chỉ thấy ông ta phất tay lên, ngay lập tức có một luồng sáng xanh thẫm toát ra từ tay ông ta, Tô Tử Mạch thấy thế, nàng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ ông ta lại là một linh vương cấp cao như vậy.
Ánh sáng linh lực màu xanh lam kia trải khắp thân thể Tiểu Mục, hơn nữa lẫn trong ánh sáng linh lực này còn có vài thứ kỳ lạ.
Lúc đầu Tiểu Mục còn hơi hơi kháng cự, nhưng qua một lúc sau nàng ta đã nhắm mắt lại, vẻ mặt vô cùng dễ chịu.
Không bao lâu sau, khí tức trên người Tiểu Mục đột nhiên tăng vọt, sau đó từ hình dạng của một tiểu nữ hài, nàng ta trở lại nguyên hình của mình, một con phượng hoàng được bao bởi ngọn lửa hiện ra trước mặt Tô Tử Mạch.
Có điều nguyên hình của Tiểu Mục chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian rất ngắn, một lúc sau đã hóa trở lại nhân hình, có điều dáng vẻ con người lần này của nàng ta không còn giống với bộ dáng lúc trước nữa.
Lúc trước Tiểu Mục trông giống một tiểu cô nương mới bảy, tám tuổi, nhưng giờ đây nàng ta đã biến thành một thiếu nữ đang trong độ tuổi dậy thì, rõ ràng là trưởng thành hơn nhiều so với hồi trước.
"Mẫu thân, mẫu thân, con đã thăng cấp thành công rồi."
Cho dù hình hài có khác trước nhưng tính tình của Tiểu Mục vẫn không hề thay đổi, đặc biệt là vẫn rất thân thiết với Tô Tử Mạch.
Thấy Tiểu Mục như vậy, từ tận đáy lòng, Tô Tử Mạch cũng cảm thấy vô cùng vui mừng, nàng vừa cười vừa nói với Tiểu Mục: "Tiểu Mục, thực lòng chúc mừng con, giờ con đã là một cô nương trưởng thành rồi."
Công Tôn Ngạn thấy hai người Tô Tử Mạch và Tiểu Mục vui mừng quấn quýt như vậy thì không khỏi ngưỡng mộ, nếu ông ta mà có được thể chất như của Tô Tử Mạch thì tốt biết bao.
Có điều mấy giây sau Công Tôn Ngạn đã quên mất, hiện giờ Tô Tử Mạch đã là đồ đệ của ông ta rồi, đồ đệ lợi hại thì chẳng phải sư phụ cũng lợi hại sao, như vậy cũng không vấn đề gì lắm.
"Được rồi, vi sư đã tuân thủ giao ước, giúp phượng hoàng của ngươi thăng cấp rồi, giờ ngươi đã là đồ đệ của vi phu, vậy vi phu cũng có chuyện cần dặn dò ngươi."
Tô Tử Mạch nghe vậy, lập tức nghiêm mặt đáp: "Sư phụ, xin ngài cứ nói, chỉ cần là chuyện trong khả năng của ta, nhất định ta sẽ dốc sức hoàn thành."
Dù sao Công Tôn Ngạn cũng đã cứu Tiểu Mục, đối với Tô Tử Mạch mà nói, ông ta cũng xem như là một ân nhân, huống hồ vừa nãy nàng đã bái ông ta làm sư phụ rồi, từ trước tới giờ, Tô Tử Mạch vẫn luôn là người ân oán rõ ràng, giờ Công Tôn Ngạn có yêu cầu gì nàng cũng phải đáp ứng đầy đủ mới được.
"Chít chít chít!"
Công Tôn Ngạn đang định mở miệng nói thì đột nhiên Thất Thái linh điểu kia lại kêu lên, ông ta lập tức thay đổi sắc mặt, nói: "Hỏng rồi, không ngờ mấy tên gia hỏa phiền phức kia lại đuổi theo tới tận đây, thật là đáng ghét!"
Tô Tử Mạch nghe thấy vậy bèn vội vàng hỏi: "Sư phụ, người sao vậy? Bọn chúng là kẻ thù của người sao?"
Thấy bộ dạng sốt ruột của Công Tôn Ngạn, Tô Tử Mạch nhất thời cho rằng đám người đuổi đến kia là do bị Công Tôn Ngạn chọc tức, thế nên giờ bọn chúng đuổi tới, ông ta mới căng thẳng như vậy.
Nhưng đột nhiên Công Tôn Thần lại rút chiếc nhẫn ở ngón tay ra, Tô Tử Mạch còn chưa kịp phản ứng, ông ta đã đeo chiếc nhẫn vào ngón tay của nàng.
Tô Tử Mạch định hỏi nhưng Công Tôn Ngạn đã cướp lời nàng trước: "Đồ đệ ngoan, mặc dù vi sư quen biết ngươi chưa lâu, có điều ngươi có được thiên phú dị bẩm, thể chất đặc biệt, ta tin rằng ngươi có thể phát huy được sức mạnh của Ngự Thú Tông, tương lai của Ngự Thú Tông hoàn toàn dựa vào ngươi đó, mấy năm nay vi sư tâm đắc nhất chính là chiếc nhẫn này, vi sư đi trước một bước đây."