Nói xong, Công Tôn Ngạn đem theo Thất Thái linh điểu nhanh chóng rời khỏi, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm nhìn của Tô Tử Mạch.
Nàng nhìn theo bóng dáng sư phụ mình rời đi mà trong lòng không khỏi có chút mờ mịt, lão già này vừa mới nói một tràng gì đó không thể hiểu nổi, nàng còn chưa rõ thì ông ta đã nói đi là đi rồi.
Đang lúc Tô Tử Mạch cảm thấy mơ hồ không biết nên xử trí thế nào thì đột nhiên, chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay nàng lại bất ngờ phát ra từng đợt ánh sáng màu xanh biếc, đồng thời trong não bộ của Tô Tử Mạch cũng hiện lên rất nhiều thông tin.
Những thông tin đó đều có liên quan đến linh thú, ngoại trừ phần giới thiệu về linh thú và thần thú thì còn có cả nhưng bí pháp để thuần phục linh thú.
Tô Tử Mạch nhìn thấy những thông tin này xong thì mới hiểu ra, hóa ra lão già kia đã giấu những thông tin vào trong chiếc nhẫn này, hiện giờ nàng đã trở thành chủ nhân của chiếc nhẫn nên đương nhiên sẽ biết được những điều này.
Nghĩ thông suốt được như vậy, Tô Tử Mạch lại càng cảm kích Công Tôn Ngạn hơn nữa, có rất nhiều pháp môn ngự thú mà trước giờ Tô Tử Mạch chưa từng nghe qua, xem ra mấy lời lão già kia nói nàng tinh thông ngự thú toàn là nói quá rồi.
Có điều có một chuyện mà Tô Tử Mạch nghĩ vẫn chưa hiểu, trước lúc rời đi lão già kia đã truyền lại cho nàng Ngự Thú Tông, hơn nữa chiếc nhẫn còn phát sáng mạnh mẽ, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
"Này tên ăn mày, ngươi có nhìn thấy một ông lão không?" Đương lúc Tô Tử Mạch đang bận suy nghĩ thì một tiếng gọi lớn cất lên kéo nàng trở về thực tại.
Tô Tử Mạch ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một nam nhân cao lớn, mặt mũi thô kệch đang hỏi nàng.
Nam nhân này cưỡi một con đại lang lông trắng như tuyết, xem ra đây chính là một loài linh thú có tên Tuyết Lang.
Lúc này, ánh mắt con Tuyết Lang vụt lên một tia lạnh lẽo, vừa nhìn là biết cấp bậc của nó không hề thấp kém chút nào.
Dựa vào những tin tức Tô Tử Mạch nhận được, nàng cũng đã biết được linh thú sẽ phân ra từng cấp bậc theo thứ tự từ thấp đến cao, từ cấp một tới cấp chín, nhưng linh thú lại không giống người luyện võ ở chỗ con người có thể thông qua màu sắc phát ra có thể đoán được cấp bậc.
Chỉ khi chính thức giao đấu mới có thể biết được cấp bậc của linh thú, mà nếu linh thú thuộc cấp chính trở lên thì không thể dùng tiêu chuẩn bình thường để tiến hành đánh giá được.
Thấy Tô Tử Mạch không đoái hoài gì tới mình, nam nhân nọ không nhịn được tức giận nói: "Ngươi điếc rồi sao, ta đang hỏi ngươi đó, có từng nhìn thấy lão già này chưa?"
Nam nhân vừa nói vừa giở ra một bức họa, Tô Tử Mạch theo bản năng nhìn vào người trong bức họa đó vẽ, sau đó nàng hết sức kinh ngạc vì phát hiện ra lão già trong bức họa không ai khác chính là Công Tôn Ngạn, người đã thu nhận nàng làm đồ đệ vừa nãy.
Điều này khiến Tô Tử Mạch kinh ngạc vô cùng, chẳng trách vừa nãy ông ta lại vội vàng muốn bỏ chạy như thế, xem ra là muốn tránh người này.
Tô Tử Mạch thầm nghĩ trong lòng, nhìn bộ dạng người này hung dữ bặm trợm như vậy, e là cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, tốt nhất nàng không nên gây thêm rắc rối thì hơn, nghĩ vậy, Tô Tử Mạch bèn giả vờ không biết đáp: "Ta không quen biết người này, ngươi tìm người khác hỏi đi."
Nghe nàng nói vậy, nam nhân nọ không khỏi cảm thấy thất vọng, hắn ta thu lại bức họa định tiếp tục tới chỗ khác tìm, đột nhiên dư quang của nam nhân nọ quét qua trên tay Tô Tử Mạch, mắt hắn lập tức sáng lên.
"Chiếc nhẫn ngọc trong tay ngươi từ đâu mà có?"
Nghe hắn ta hỏi vậy, Tô Tử Mạch bèn bày ra vẻ mặt đau khổ, nàng đã sơ ý quên bẵng mất phải cất chiếc nhẫn này đi, thế này xem ra là không giấu được nữa rồi.
Lúc nam nhân nọ hỏi Tô Tử Mạch, hắn cũng nhìn nàng bằng ánh mắt đầy cảnh giác và thù địch, chắc chắn là hắn ta đã nhận ra chiếc nhẫn này rồi.
Tô Tử Mạch chỉ đành cười cười rồi nói: "Chiếc nhẫn này là do lão già trong bức họa của ngươi đưa cho ta đó, cái này chắc không có liên quan gì tới ngươi đâu nhỉ."
Nam nhân nghe xong, không giấu nổi vẻ mặt kích động mà nói: "Ngươi nói cái gì? Chiếc nhẫn này thật sự là do tông chủ đại nhân đưa cho ngươi sao? Chiếc nhẫn ngọc này là tín vật của tông chủ Ngự Thú Tông bọn ta, tông chủ lại đưa cho ngươi, chẳng nhẽ ý là muốn ngươi thay ngài ấy trở thành tông chủ?"
Nói tới cuối, nam nhân nọ bền từ trên lưng Tuyết Lang nhảy xuống, hắn ta tới trước mặt Tô Tử Mạch, từ trong miệng nói ra một câu: "Đệ tử Mạnh Lương bái kiến tông chủ đại nhân."
Đột nhiên Tô Tử Mạch bị hành động của gia hỏa này làm cho bối rối, nàng chỉ đáp ứng với Công Tôn Ngạn rằng sẽ làm đồ đệ của ông ta, chứ đâu có nói gì tới cái chứ tông chủ gì đó này.
Đương lúc Tô Tử Mạch định giải thích với Mạnh Lương thì hắn ta đã quay đầu lại vỗ một cái vào Tuyết Lang, sau đó Tuyết Lang bèn ngẩng đầu lên, bắt đầu gào rống.
Tiếng sói tru nhanh chóng truyền đi rất xa, không bao lâu sau đã có thêm một đám người từ đâu chạy đến đây, những người này ai nấy đều cưỡi một loại linh thú, có cả sư tử, hổ, gì cũng có, thậm chí còn có người cưỡi cả lợn, nhìn rất buồn cười.
Có điều Tô Tử Mạch đều biết bọn họ đều đang cưỡi linh thú, mặc dù nhìn thì thấy chúng giống động vật tầm thường nhưng sức mạnh lại vượt trội hơn gấp nhiều lần.
Sau khi đám người tề tựu lại, Mạnh Lương vội vàng nói với bọn họ: "Chư vị huynh đệ, trên ngón tay của kẻ ăn mày này có đeo chiếc nhẫn ngọc của tông chủ đại nhân, có lẽ lão tông chủ đã truyền lại chức vị này cho nàng ấy, giờ đây nàng ấy đã trở thành tân tông chủ của chúng ta rồi."
Lời này của Mạnh Lương khiến đám người đều đổ dồn ánh mắt về phía ngón tay của Tô Tử Mạch, làm sao lão tông chủ có thể dễ dàng tháo chiếc nhẫn ngọc ra rồi trao cho một tên ăn mày được chứ? Ta thấy nói không chừng chính nàng ta đã lấy cắp chiếc nhẫn!"
Tô Tử Mạch vừa nghe thấy lời này, trong lòng nàng đã lập tức cảm thấy không vui, mặc dù nàng chẳng có chút hứng thú nào với chức phận tông chủ Ngự Thú Tông này nhưng nàng cũng không thể dễ dàng để những người khác chế giễu mình như thế.
Nghĩ vậy, Tô Tử Mạch bèn cười lạnh một tiếng: "Cái đồ chết bầm nhà ngươi! Chiếc nhẫn này là sư phụ giao cho ta, đúng rồi, vừa mới khi nãy ông ta còn nhận ta làm đồ đệ rồi, còn nó ta có thiên phú dị bẩm nhất định có thể làm Ngự Thú Tông rạng danh nữa kìa."
Tô Tử Mạch nói một hồi như vậy cũng khiến cho đám đông tin đến bảy tám phần, nam tử trung niên khi nãy cũng nửa tin nửa ngờ nói: "Lão tông chủ nói như vậy thật sao? Vậy thì trước tiên ngươi trở về Ngự Thú Tông đi, lão tông chủ vừa đi, Ngự Thú Tông cũng tuyệt đối không thể một ngày vắng chủ, không cần biết ngươi có đủ tư cách đảm nhiệm vai trò tân tông chủ này không, nhưng cứ về với chúng ta đã."
Chuyện đến nước này, Tô Tử Mạch cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, vả lại gia hỏa kia còn nói Ngự Thú Tông còn đang gặp phải một vài rắc rối, nàng cũng nên đến đó một chuyến cũng coi như đền đáp lại ân huệ của lão già.
Nghĩ như vậy, Tô Tử Mạch bèn gật đầu đáp: "Được, nếu đã vậy ta sẽ cố vì các ngươi mà trở về đó một chuyến, có điều ta cũng nhắc nhở các ngươi trước, ta về cùng các ngươi không phải là về làm tông chủ gì đó, giúp các ngươi giải quyết rắc rối xong ta còn có chuyện phải đi!"
Nói rõ ràng xong, Tô Tử Mạch mới cùng đám người rời khỏi đây, vài ngày sau bọn họ mới tới một nơi thật sâu trong núi.
Trong vài ngày này, Tô Tử Mạch cũng đã làm rõ vài điều về tình cảnh này, mặc dù Công Tôn Ngạn là tông chủ của Ngự Thú Tông nhưng ngày thường lại không hay quan tâm đến chuyện của môn phái.