Chỉ để thuần hóa những con linh thú này phải mất rất nhiều thời gian và sức lực, nếu chỉ nhốt chúng lại dùng để cùng cấp cho người ta ngắm thì cũng phí công quá.
Hơn nữa nếu có người tu luyện muốn tới thăm, sau khi bọn họ nhìn thấy những linh thú này chỉ sợ sẽ nghĩ cách thu chúng về làm linh sủng chứ không chỉ nhìn qua lồng.
"Tông chủ đại nhân, tổng cộng có chín mươi tám vị đệ tử của Ngự Thú Tông, tất cả đều ở đây ạ."
Mạnh Lương vội vàng bước lên báo cáo cho Tô Tử Mạch tình hình hiện tại của Ngự Thú Tông, dù sao thì bây giờ Tô Tử Mạch cũng là tông chủ của Ngự Thú Tông, vẫn nên hiểu rõ tình hình của Ngự Thú Tông.
Nghe vậy Tô Tử Mạch khẽ gật đầu liếc nhìn đám đông xung quanh, lại đột nhiên cau mày nói: "Sao không thấy Lãnh trưởng lão nhỉ?”
Lãnh trưởng lão trong miệng Tô Tử Mạch đương nhiên là Lãnh Việt, lúc đầu Ngự Thú Tông này không phải là một môn phái, trước đây ngoài tông chủ Công Tôn Ngạn ra thì chỉ có Lãnh trưởng lão này thôi.
Ngay khi Công Tôn Ngạn vừa rời đi ông ta càng cho rằng mình nhất định có thể đảm nhận vị trí tổng chủ,nhưng ai biết rằng Tô Tử Mạch đột nhiên xuất hiện, ông ta lại bị Tô Tử Mạnh hung hăng dạy một trận.
Lãnh Việt đương nhiên không có mặt mũi nào gặp lại Tô Tử Mạch, nên đơn giản là trực tiếp trốn đi.
Mạnh Lương lúc này cũng nhanh chóng giải thích: "Tông chủ đại nhân, Lãnh trưởng lão đã bị thương khi so tài với ngài, hiện tại đang nằm trên giường để hồi phục nên không tiện hành động.”
Nghe vậy Tô Tử Mạch không nhịn được cười nói: "Thì ra là như vậy, nếu biết trước được sẽ như này thì lúc đó ta nên ra tay nhẹ hơn chút, nhưng như vậy cũng tốt, để cho ông ta nghỉ ngơi cho tốt."
Đối với hành động của Lãnh Việt như vậy thì Tô Tử Mạch cũng rất vui, chỉ cần tên này an phận không đi gây chuyện thì Tô Tử Mạch cũng lười để ý đến ông ta.
Ngay khi Tô Tử Mạch bắt đầu tìm hiểu về Ngự Thú Tông, Lãnh Việt đang trốn trong phòng cũng không nhàn rỗi.
Sau khi bị thương Lãnh Việt không nằm trên giường, ngược lại lại nhấc mấy viên gạch lát nền phòng mình lên.
Sau khi gạch lát nền được lấy ra hết thì bên dưới xuất hiện một ngăn tối, trong ngăn tối có một hộp gỗ, Lãnh Việt cầm hộp gỗ ra, hai mắt ông ta chợt sáng lên.
"Hừ, thanh Thần Khí này vốn định đợi đến khi ta trở thành tông chủ của Ngự Thú Tông rồi mới lấy ra, bây giờ xem ra phải lấy ra trước thời gian đó."
Lãnh Việt vừa nói vừa mở hộp gỗ ra, một con dao găm lóe lên ánh sáng, chủy thủy lập tức xuất hiện trước mắt ông ta.
Khi nhìn thấy chủy thủ này Lãnh Việt vô thức nheo mắt lại, cứ cho là chủy thủ này chỉ là một thanh bình thường thôi đi, thế nhưng mũi nhọn phía trên này lại tỏa ra ánh sáng dường như mang theo một loại sức mạnh thần kỳ nào đó.
Thậm chí chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể khiến người ta cảm thấy sợ hãi, có thể thấy chủy thủ này sắc bén đến mức nào.
Lúc này Lãnh Việt đưa tay lấy chủy thủ ra khỏi hộp, khi nắm chặt chủy thủ, Lãnh Việt không hiểu sao cảm thấy trong người có một luồng sát khí, giống như là chủy thủ này vừa xuất thế thì nhất định phải giết người thấy máu mới được.
Nghĩ đến điều này Lãnh Việt ma xui quỷ khiến giấu chủy thủ đi, sau đó đi đến vị trí của Tô Tử Mạch.
"tông chủ đại nhân, đây là nơi Ngự Thú Tông chúng ta chịu trách nhiệm chăm sóc thú non của linh thú, những thú non này dễ thuần hóa hơn, chúng ta đã có thể tự tay nuôi dưỡng một số linh thú cấp thấp."
Tô Tử Mạch hiện đang đến thăm Ngự Thú Tông dưới sự giới thiệu của Mạnh Lương, dù sao thì nàng cũng là tông chủ của Ngự Thú Tông, nên chắc chắn nàng phải có hiểu biết nhất định về tình hình của Ngự Thú Tông mới được.
Ngay lúc Tô Tử Mạch đang nghiêm túc nghe Mạnh Lương giới thiệu, cách đó không xa đột nhiên vang lên một giọng nói: "Tông chủ, thuộc hạ có chuyện muốn báo cáo với ngài."
Khi Tô Tử Mạch nghe thấy giọng nói này nàng vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Lãnh Việt, Lãnh Việt đang đi nhanh về phía Tô Tử Mạch.
Nhìn thấy Lãnh Việt, Tô Tử Mạch không khỏi nhíu mày, tên này vừa rồi bị mình dạy cho một bài học, bây giờ hẳn nên thành thật trốn trong phòng đi, sao lại đột nhiên chạy ra ngoài vào lúc này chứ.
Mà vừa rồi ông ta gọi mình là tông chủ đại nhân, trước đấy tên này còn rất không phục mình, sao lại thay đổi lời nói nhanh như vậy chứ, chỉ sợ có gian dối trong đó.
Tô Tử Mạch ngay lập tức nhận thấy sự khác biệt, trong lòng ngay lập tức trở nên cảnh giác hơn, mà lúc này Lãnh Việt đã đi đến trước mặt Tô Tử Mạch.
Sau khi đến trước mặt Tô Tử Mạch, Lãnh Việt quỳ một gối xuống trước Tô Tử Mạch nói: "Thưa tông chủ đại nhân, lúc trước ta bất kính với ngài là ta sai, xin tông chủ tha lỗi không để trong lòng.”
Ngay khi Lãnh Việt trực tiếp mở miệng nói lời xin lỗi với Tô Tử Mạch, điều này càng khiến Tô Tử Mạch không ngờ tới.
Cái gọi là người vươn tay không đánh lại nở khuôn mặt tươi cười, mặc kệ Lãnh Việt trong hồ lồ bán cái gì, bây giờ người ta cũng nói như vậy rồi thì Tô Tử Mạch cũng không thể quá keo kiệt được.
Chỉ thấy Tô Tử Mạch giơ tay lên nói, "Lãnh trưởng lão, đừng khách sáo như vậy, chuyện lúc trước bổn tông chủ sẽ không so đo với ngươi, về sau Ngự Thú Tông phát triển còn muốn phụ thuộc vào một phần lực của Lãnh trưởng lão mới được.”
Trong khi Tô Tử Mạch đang nói, đột nhiên Lãnh Việt cho tay vào tay áo, rút chủy thủ ra đâm về phía Tô Tử Mạch.
Lúc Tô Tử Mạch nhìn thấy Lãnh Việt thì trong lòng nàng đã nghi ngờ rồi, Lúc Lãnh Việt ra tay thì tô Tử Mạch lập tức chú ý tới, vội vàng dậm nhẹ hai châm lên mặt đất, cả người nàng như một chiếc lông vũ nhẹ bay ra ngoài.
Chỉ là lần này Lãnh Việt rõ ràng là có chuẩn bị sẵn mới đến, lúc Tô Tử Mạch lập tức bay đi thì ông ta cũng một bước bay theo.
Chủy thủ trong tay Lãnh Việt vẫn còn cách Tô Tử Mạch gần nửa mét, thế nhưng Tô Tử Mạch cảm thấy một luồng khí sắc bén đang đánh về phía mình.
Lúc này Tô Tử Mạch vô cùng kinh ngạc, nàng nhìn thoáng qua chủy thủ trong tay của Lãnh Việt, chắc chắn không phải đồ vật bình thường.
Dưới tình thế cấp bách Tô Tử Mạch cũng lấy ra một thanh kiếm dài từ Thương Hải Châu, thanh kiếm dài này được làm bằng vật liệu công nghệ cao mới nhất. Tô Tử Mạch tin rằng chủy thủ của Lãnh Việt dù sắc đến đâu cũng không thể bằng thanh kiếm dài bên trong tay mình.
Chỉ thấy Tô Tử Mạch trực tiếp vung thanh kiếm dài trong tay về phía chủy thủ của Lãnh Việt, nhưng khi Lãnh Việt nhìn thấy vậy thế mà ông ta cũng không né tránh, cầm một chủy thủ dài ba tấc liều mạng với thanh kiếm dài ba thước trong tay của Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch thấy thế không khỏi lộ ra một nụ cười đắc ý, đầu óc Lãnh Việt người này thật sự có vấn đề rồi thế mà đánh liều mạng với mình, chờ tí nữa nàng sẽ chém chủy thủ trong tay ông ta thành đôi.
Trong lòng Tô Tử Mạch suy nghĩ, sức mạnh trong tay càng tăng lên vài lần, thanh kiếm dài xẹt qua không trung còn vang lên một tiếng.
"Keng"
Thanh kiếm dài với chủy thủ cuối cùng cũng va vào nhau, nhưng Tô Tử Mạch không ngờ tới là, chủy thủ trong tay Lãnh Việt vẫn nguyên vẹn, nhưng thanh kiếm dài trên tay nàng đã bị gãy thành hai mảnh.
Phát hiện này khiến Tô Tử Mạch ngạc nhiên, Tô Tử Mạch còn chưa kịp ngạc nhiên vì Lãnh Việt lại tấn công Tô Tử Mạch một lần nữa.
Tô Tử Mạch lúc này mới nhìn kỹ lại, đột nhiên phát hiện vẻ mặt của Lãnh Việt không phù hợp, vẻ mặt này cực kỳ hung dữ, sắc mặt có chút méo mó, đôi mắt lại càng đỏ như máu.