Nhìn bộ dáng này của ông ta có vẻ như không chỉ đơn giản là tức giận, mà giống như rơi vào trạng thái điên loạn hơn.
Tô Tử Mạch biết Lãnh Việt hận mình, nhưng hận thù sâu xa cỡ nào cũng sẽ không khiến người trở thành như thế này, lúc này Lãnh Việt càng giống như bị khống chế tâm trí hơn.
Ngay khi ý nghĩ này hiện ra trong đầu, Tô Tử Mạch đột nhiên cảm thấy một luồng sát khí mạnh mẽ, mà luồng sát khí này không phải đến từ người của Lãnh Việt.
Tô Tử Mạch đảo mắt nhìn, dính chặt trên chủy thủ trên tay Lãnh Việt.
Bởi vì nàng đột nhiên cảm thấy được, luồng sát khí thực sự phát ra từ chủy thủ này.
Lúc này Tô Tử Mạch đột nhiên có trực giác mạnh mẽ, chủy thủ này dường như là vật sống, toát ra cảm xúc mà chỉ con người mới có.
Ngay lúc Tô Tử Mạch đáng kinh ngạc về chuyện này, Lãnh Việt đã đến gần trước mặt Tô Tử Mạch, chủy thủ trên tay giống như một con mãnh thú điên dại đang cố gắng nhắm vào người để ăn tươi nuốt sống.
Tô Tử Mạch vội vàng giơ thanh kiếm đã bị gãy đôi kia lên để chống cự, dù sao ngoài trừ thanh kiếm bị gãy đôi này ra Tô Tử Mạch cũng không có vũ khí nào khác để sử dụng.
"Keng"
Lại là tiếng vang giòn, lần này chủy thủ kia tiếp đâm vào lưỡi kiếm, nửa thanh kiếm lại bị tách ra thành hai nửa, sức mạnh của chủy thủ không hề suy giảm, nhắm thẳng đến trái tim của Tô Tử Mạch.
Cuối cùng Tô Tử Mạch cũng nhận thấy khủng hoảng lúc này, dưới tình thế cấp bạch trong lòng vừa động, ở giữa ánh sáng của Thương Hải Châu một người toàn thân ánh sáng vàng xuất hiện ở trước mặt Tô Tử Mạch.
Người này chính là Tiên Đế mà Tô Tử Mạch triệu hồi từ bên trong Thương Hải Châu, sau khi Tiên Đế này xuất hiện trực tiếp ngăn chặn lại trước mặt Tô Tử Mạch, đồng thời giơ tay quất về phía Lãnh Vũ.
Lãnh Việt cũng sửng sốt trước sự xuất hiện đột nhiên này của Tiên Đế, nhưng sát khí của ông ta đối với Tô Tử Mạch cũng không vì thế mà suy yếu, thậm chí ông ta còn trực tiếp cầm chủy thủ đâm thẳng vào Tiên Đế.
Lúc này Lãnh Việt đã hoàn toàn bị suy nghĩ giết chóc chiếm hết lý trí, trong đầu ông ta chỉ có một ý nghĩ, đó là giết Tô Tử Mạch.
Nếu có người dám ngăn cản động tác của ông ta, người chặn thì giết người, Phật chặn thì giết Phật.
Chỉ tiếc Lãnh Việt không biết rằng Tiên Đế này chính là được Tô Tử Mạch triều hồi đến từ Thương Hải Châu.
Chủy thủ trực tiếp đâm xuyên qua cơ thể của Tiên Đế, nhưng Lãnh Việt không cảm thấy có bất kỳ lực cản nào, ngay khi Lãnh Việt đang kinh ngạc thì bàn tay của Tiên Đế đã trực tiếp vỗ vào đầu Lãnh Việt.
"Bùm"
Chỉ nghe thấy một âm thanh trầm lạnh, đầu của Lãnh Việt lập tức nứt ra, những thứ trắng đỏ văng tung tóe khắp nơi.
Các đệ tử Ngự Thú Tông xung quanh đều trợn tròn mắt khi nhìn thấy cảnh này, nhưng vừa rồi bọn họ có thể thấy rõ ràng, Lãnh Việt đột nhiên phát điên muốn giết Tô Tử Mạch.
Bây giờ Tô Tử Mạch giết Lãnh Việt chỉ vì mục đích bảo vệ bản thân, tất cả là do Lãnh Việt đánh trước, cũng không thể trách Tô Tử Mạch.
Sau khi giết chết Lãnh Việt, Tiên Đế cũng lập tức biến mất, Tô Tử Mạch lạnh lùng nói với đám người: "Lãnh trưởng lão đột nhiên phát điên muốn ám sát bổn tông chủ, bổn tông chủ mới miễn cưỡng ra tay giết chết ông ta, nếu các người có ý kiến gì thì có thể nói.”
Tô Tử Mạch trầm giọng, lại không ai lên tiếng, một lúc sau Mạnh Lương mới đứng lên nói: "Tông chủ đại nhân, mọi người vừa rồi thấy rõ, Lãnh trưởng lão phát điên muốn giết ngài, dựa theo môn quy của Ngự Thú Tông thì ám sát tông chủ chính là tội chết, bây giờ ông ta chỉ bị trừng phạt đúng tội thôi.”
Mọi người khi nghe lời này đều gật gật đầu, Tô Tử Mạch cười nói: "Được rồi, xem ra các ngươi còn có tính biết rõ lí lẽ, nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay thật sự ảnh hưởng đến tâm trạng của bổn tông chủ, bổn tông chủ muốn về trước nghỉ ngơi."
Sau khi nói xong Tô Tử Mạch chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi trước, tuy rằng vừa rồi giết thành công Lãnh Việt, nhưng triệu hồi Tiên Đế xong nàng cũng tiêu hao không ít sức, cho nên nàng phải nhanh về nghỉ ngơi một lát mới được.
Trước khi rời đi, tầm nhìn của Tô Tử Mạch đột nhiên quét qua chủy thủ trên mặt đất, nghĩ đến tình huống kỳ lạ của chủy thủ vừa rồi, Tô Tử Mạch vô thức vươn tay nhặt chủy thủ lên.
Sau khi nhìn rõ chủy thủ, Mạnh Lương đột nhiên kinh ngạc nói: "Tông chủ, ngài mau ném chủy thủ đi."
Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Mạnh Lương, Tô Tử Mạch không khỏi nhíu mày nói: "Tại sao ngươi lại biết chủy thủ này?"
Khuôn mặt Mạnh Lương trở nên khẩn trương khi nghe những lời đó: "Tông chủ đại nhân, chủy thủ này là một điềm gở. Vừa rồi, Lãnh trưởng lão chắc chắn đã bị chủy thủ này ảnh hưởng nên mới mất trí, ngài vẫn nên mau vứt nó đi.”
Tô Tử Mạch đang định hỏi Mạnh Lương chuyện gì đang xảy ra thì nàng đột nhiên cảm thấy chấn động, như thể có thứ gì đó trong chủy thủ đột nhiên chui vào Thương Hải Châu của nàng.
Thương Hải Châu này là nơi tồn tại linh hồn của người tu luyện, có thể nói là chỗ hiểm của người tu luyện, nếu như Thương Hải Châu bị tổn thương, cho dù người chưa chết nhưng ý thức cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Nhẹ thì mất đi ký ức cả người ngơ ngác, nghiêm trong hơn thì trở thành người điện hoặc người thực vật, quả nhiên so với cái chết còn đau đớn hơn.
Bởi vậy khi nhận thấy Thương Hải Châu đã bị xâm chiếm, Tô Tử Mạch lập tức tập trung để đánh đuổi kẻ xâm lược ra ngoài, lúc này Tô Tử Mạch cũng nhìn thấy rõ ràng thứ xâm nhập vào Thương Hải Châu của mình là một bóng đen.
Tô Tử Mạch cảm thấy một luồng khí lạnh mạnh mẽ trên bóng đen này, trước mắt Tô Tử Mạch dường như xuất hiện từng mảng núi Huyết Hải Địa Thi lớn, rất giống như địa ngục trần gian.
Lúc này bóng đen đột nhiên lao về phía linh hồn của Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch thấy thế không khỏi khẩn trương, khi bóng đen đang chuẩn bị tới gần thì đột nhiên xuất hiện một vệt vàng.
Ánh sáng phát ra từ linh hồn của Tô Tử Mạch, bóng đen ngay lập tức bị đẩy bắn ra.
Dường như nhận ra rằng Tô Tử Mạch không phải là người dễ chọc, không đợi Tô Tử Mạch ra tay lần nữa thì bóng đen chui ra khỏi Thương Hải Châu của Tô Tử Mạch.
Lúc này Tô Tử Mạch cuối cùng cũng tỉnh lại, chủy thủ vẫn nằm trong tay nàng, như không có chuyện gì xảy ra.
"Tông chủ, ngài không sao chứ?"
Mãi đến khi Mạnh Lương lên tiếng, Tô Tử Mạch mới lắc đầu nói: "Ta không sao, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tông chủ, ngài vừa rồi đột nhiên ngừng động tác, chúng ta gọi ngài cũng không có đáp, qua một nén nhang rồi ngài mới tỉnh lại, chắc chắn là bị đồ vật tà ác này ảnh hưởng.”
Tô Tử Mạch nghe xong lời này mới hiểu được, không ngờ việc nãy nàng nhìn rõ ràng xảy ra trong nháy mắt, mà ở bên ngoài lại là một nén nhang rồi.
"Nguồn gốc của chủy thủ này đến cùng là sao? Ngươi nói rõ chút đi."
Trước câu hỏi của Tô Tử Mạch, Mạnh Lương nhanh chóng giải thích: “Lúc đầu là Lão tông chủ phát hiện ra chủy thủ này, tuy rằng Lão tông chủ nói chủy thủ này là một Thần Khí nhưng Thần Khí này có Khí Hồn là một con ma đầu cực kì độc ác, nếu người bình thường lấy được chủy thủ này, rất dễ bị ảnh hưởng lý trí và biến thành một con quỷ giết người không chớp mắt, vì vậy Lão tông chủ đã để Lãnh trưởng lão ném chủy thủ vào phía sau vách núi. Ai mà ngờ rằng Lãnh trưởng lão lại vụng trộm lấy chủy thủ này trốn đi, ngược lại lại mang đến tai họa chết chóc cho mình.”