Nhưng Tô Tử Mạch không vì đối phương là một tiểu lão đầu mà có ý coi thường, bởi vì tuy lão đầu này trông có vẻ ốm yếu, nhưng trong đôi mắt lại lóe lên sự tinh ranh, vừa nhìn đã biết đây là một người gian xảo độc ác.
Trước sự cầu xin của lão đầu này, Tô Tử Mạch lạnh lùng cười đáp:"Vừa rồi bổn tiểu thư đã nói rất rõ, ngươi muốn làm ảnh hưởng đến tâm trí của bổn tiểu thư là chuyện không có khả năng, bây giờ chỉ có một con đường bày ra trước mắt ngươi, đó là ngoan ngoãn làm khí hồn của bổn tiểu thư, nếu không thì chỉ có con đường chết thôi, ngươi tự chọn đi."
Tô Tử Mạch vừa dứt lời lão đầu đã vội vàng đáp: "Tiểu nhân bằng lòng trở thành khí hồn của người, chỉ cầu xin cô nương cho tiểu nhân một con đường sống."
Dù sao khí hồn này cũng là vật có linh hồn, đối mặt với sự uy hiếp của cái chết, suy cho cùng hắn ta cũng biết sợ, quan trọng nhất là sức mạnh linh hồn của Tô Tử Mạch mạnh mẽ như vậy, không hề bị ảnh hưởng bởi hắn ta chút nào.
Tô Tử Mạch thấy lão đầu này chịu thua mình, lúc này nàng mới cười đắc ý nói: "Coi như ngươi thức thời, bổn tiểu thư chuẩn bị đổi chỗ ở cho ngươi, chắc ngươi không có ý kiến gì chứ?"
"Đổi chỗ ở? Cô nương, người có ý gì vậy? Ta chỉ là một khí hồn, nếu như không có binh khí để nương tựa, sau một thời gian ta sẽ tiêu tan thành mây khói đó!"
Bây giờ lão đầu này mới hoàn toàn sợ Tô Tử Mạch, giọng điệu nói chuyện cũng hơi run rẩy.
Tô Tử Mạch lại cười gian xảo nói: "Ngươi không cần phải sợ như vậy, nếu bổn tiểu thư muốn giết ngươi thì đã trực tiếp nhốt ngươi trong hồn hải rồi, bây giờ bổn tiểu thư tìm một binh khí mới cho ngươi, còn cao cấp hơn cả thanh chủy thủ ngươi đang ở nữa, ngươi cứ việc yên tâm đi."
Nghe Tô Tử Mạch nói như vậy lão đầu không khỏi lộ vẻ nửa tin nửa ngờ, nhưng chuyện đã đến nước này hắn ta cũng không có quyền lựa chọn, chỉ có thể tạm thời tin lời Tô Tử Mạch.
Vào lúc Tô Tử Mạch và lão đầu đang thương lượng, Hạ Ứng và Hạ Doãn cũng đang vô cùng hồi hộp nhìn Tô Tử Mạch.
"Sư phụ, cô nương này đã duy trì tư thế đó rất lâu rồi, chắc sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Đừng vội, vừa rồi khí hồn đó đã vào trong hồn hải của nàng ấy, xem ra cô nương này chắc đang chiến đấu với khí hồn, nếu xảy ra chuyện bất trắc thật thì nàng ấy sẽ thoát ra ngoài, chúng ta cứ đợi tiếp đi."
Hạ Ứng vừa dứt lời, khí hồn đó đã lập tức bốc ra khỏi đầu Tô Tử Mạch, sau đó lại chui vào thanh chủy thủ.
Lúc này Tô Tử Mạch cũng cười nói với Hạ Ứng: "Tiền bối, vừa nãy ta đã thu phục khí hồn đó rồi, tiếp theo xin nhờ cậy tiền bối rồi."
"Cái gì? Ngươi thu phục được khí hồn đó thật sao? Cô nương không nói đùa chứ?"
Nghe thấy những lời của Tô Tử Mạch, Hạ Ứng không khỏi kinh ngạc, với thị lực của ông ta đương nhiên có thể nhìn ra khí hồn trong thanh chủy thủ này gian ác cỡ nào, Tô Tử Mạch vậy mà lại có thể thu phục được nó, quả thật rất khó tin.
Nhưng khi Hạ Ứng nhìn về phía thanh chủy thủ lần nữa, quả thật có thể thấy được, hơi thở gian ác lạnh lẽo trước đó đã phai đi rất nhiều, xem ra có lẽ Tô Tử Mạch không nói dối.
Nghĩ đến đây Hạ Ứng bèn gật đầu nói: "Nếu cô nương đã thu phục thành công và không chịu ảnh hưởng của khí hồn đó, vậy lão phu đương nhiên sẽ giữ đúng lời hứa, mời cô nương đi theo lão phu."
Sau khi nói xong Hạ Ứng bèn dẫn Tô Tử Mạch vào phòng luyện khí, nhìn thấy trong phòng có một cái đỉnh lò toàn thân đen kịt, Tô Tử Mạch không khỏi cảm thấy tò mò, nàng đi xung quanh lò mấy vòng liền.
Hạ Ứng thấy vậy không nhịn được bật cười nói: "Cô nương đợi ở bên cạnh một lát, lão phu bây giờ sẽ rút khí hồn trong thanh chủy thủ này ra giúp cô nương."
Sau khi nói xong, chỉ thấy Hạ Ứng vừa giơ tay ra phía dưới lò lập tức phựt lửa lên, nhiệt độ trong căn phòng dường như phút chốc đã tăng cao hơn.
Sau đó Hạ Ứng vứt thanh chủy thủ đó vào trong lò luyện khí, chẳng bao lâu sau trên lò luyện khí đã bốc lên từng làn khói đen, mà làn khói đó rất nhanh đã ngưng tụ thành hình dáng một con người, chính là lão đầu trong thanh chủy thủ đó.
Sau khi rút khí hồn này ra, Hạ Ứng lại lấy thanh trường kiếm Tô Tử Mạch có được trong Thương Hải Châu ra, chỉ thấy Hạ Ứng vẫy tay một cái lão đầu đó đã bay về phía trường kiếm, phút chốc đã đi vào trong trường kiếm biến mất không thấy tăm hơi đâu.
Tô Tử Mạch thấy vậy không khỏi ngạc nhiên, xem ra hình như cũng không có gì khó cả, lẽ nào như vậy đã xong việc rồi?
Vào lúc trong lòng Tô Tử Mạch đang nghĩ những chuyện này, bỗng nhiên trên thanh trường kiếm tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, thanh trường kiếm ban đầu trông chẳng có gì đẹp mắt thậm chí còn hơi xấu bỗng nhiên phát ra ánh sáng vàng óng ánh.
Một lúc lâu sau ánh sáng này mới dần dần tiêu tan, Hạ Ứng lúc này nâng trường kiếm bước đến trước mặt Tô Tử Mạch, cười nói với nàng: "Chúc mừng cô nương, không ngờ sau khi tăng thuộc tính khí hồn của thanh trường kiếm của ngươi bỗng chốc lại đạt đến thần khí cấp bát phẩm, quả thật rất đáng chúc mừng!"
Tô Tử Mạch nghe xong trong lòng rất xúc động, phải biết rằng thần khí chỉ đứng sau thánh khí, mỗi loại pháp bảo có cấp bậc từ thấp đến cao và được phân chia từ cấp một đến cấp chín.
Thần khí bát phẩm này cũng chỉ kém thánh khí một chút thôi, với tu vi hiện tại của Tô Tử Mạch có thể sở hữu binh khí cấp bậc này đã rất giỏi rồi.
Sau khi nhận trường kiếm từ tay Hạ Ứng, thậm chí Tô Tử Mạch còn có thể cảm nhận được hơi thở sắc bén tỏa ra từ thanh trường kiếm, xem ra đặt thêm khí hồn vào, thanh trường kiếm này quả nhiên đã khác trước rất nhiều.
Nghĩ đến đây Tô Tử Mạch vội chắp ta nói với Hạ Ứng: "Đa tạ tiền bối ra tay giúp đỡ, ơn nghĩa này vãn bối ghi nhớ trong lòng."
"Cô nương đừng khách sáo, không giấu gì cô nương, lão phu dấn thân vào con đường luyện khí nhiều năm, đây cũng là lần đầu tự tay chế tạo ra thần khí cao cấp như vậy, chắc ta phải cảm ơn cô nương mới đúng."
Hai người khách sáo với nhau một hồi, Hạ Doãn bên cạnh cười nói: "Cô nương, dựa theo quy tắc, pháp bảo có cấp bậc thần khí đều có tên riêng của nó, cô nương cũng nên đặt một cái tên cho thanh trường kiếm này."
Tô Tử Mạch nghe thấy lời này không nhịn được ngẩn ra, suy nghĩ một lát mới chậm rãi mở lời đáp: "Thanh trường kiếm này màu sắc hình dạng toàn thân giống như con giao long, cứ gọi nó là Kim Long Kiếm đi."
Sau khi có được thần khí Kim Long Kiếm này, Tô Tử Mạch cũng định cáo từ rời đi, ra khỏi cửa Hội Luyện Khí Công, tâm trạng vui mừng của Tô Tử Mạch bỗng chốc giảm đi nhiều.
"Hầy, tin tức tốt như vậy lại không có người để chia sẻ, cũng không biết Bảo Bảo và Dạ Ly Thần bây giờ thế nào."
Nhìn Kim Long Kiếm trong tay Tô Tử Mạch chợt cảm thấy hơi mất mát, Dạ Ly Thần đã đưa Bảo Bảo đi được một khoảng thời gian rồi, nhưng Tô Tử Mạch đến giờ vẫn không có tin tức của bọn họ.
Điều này khiến Tô Tử Mạch lại càng vướng bận nhớ nhung hơn, còn Dạ Ly Thần lúc này đang ở cách xa ngàn dặm cũng không nhàn rỗi.
"Thần tôn đại nhân, dạo này một số đệ tử trong điện Lăng Vân chúng ta dường như có hành động khác thường, xem ra hình như có dấu hiệu cấu kết với người ngoài."
Dạ Ly Thần một tay vỗ trán nghe thuộc hạ bẩm báo, gương mặt vẫn lạnh lùng cao ngạo như bình thường, chỉ là vẻ mặt lại lộ vẻ hơi mất kiên nhẫn.
Sau khi nghe tin tức thuộc hạ vừa bẩm báo, Dạ Ly Thần lạnh lùng nói:"Chuyện đơn giản như vậy cũng cần bản tôn dạy ngươi sao? Triệu tập tất cả những đệ tử có suy nghĩ gian dối đó lại, nếu muốn rời đi thì để bọn chúng đi, nếu quyết định ở lại thì không được có có suy nghĩ khác, nếu không một khi tìm được bằng chứng thì lập tức giết không tha."