Mạnh Lương nghe xong vội lắc đầu: "Tông chủ đại nhân, ta đương nhiên không có ý kiến gì rồi, vậy bây giờ chúng ta có thể lên đường chưa?"
"Đi thôi!"
Tô Tử Mạch lên tiếng ra lệnh, đám người lúc này mới lên đường đi về phía Thiên Long Tự.
Ba ngày sau, Tô Tử Mạch dẫn theo một đám người đến bên ngoài Thiên Long Tự, hai hòa thượng trước cửa nhìn thấy đám người Tô Tử Mạch vội chạy đến.
"Mấy vị thí chủ, không biết đến Thiên Long Tự có việc gì?"
Mạnh Lương lúc này lên tiếng trước: "Hai vị tiểu sư phụ, bọn ta là người của Ngự Thú Tông, lần này đến quý tự để viếng thăm bí cảnh kia."
Sau khi Mạnh Lương nói rõ thân phận, một vị hòa thượng trong đó mới cười nói: "Hóa ra mấy vị thí chủ là người của Ngự Thú Tông, vậy mời đi theo tiểu tăng."
Tiểu hòa thượng này đưa đám người Tô Tử Mạch vào trong Thiên Long Tự, vừa bước vào Thiên Long Tự Tô Tử Mạch đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc không thôi.
Thiên Long Tự quả thật xứng đáng là môn phái lớn nhất khu vực lân cận này, diện tích bên trong rất lớn, tuy phong cách kiến trúc đơn giản cổ điển nhưng lại lộ vẻ uy nghiêm tráng lệ, xem ra Thiên Long Tự này đã có từ nhiều năm rồi.
Vào lúc Tô Tử Mạch đang cảm thán, một vị lão hòa thượng mặc áo cà sa vẻ mặt uy nghiêm để bộ râu dài trắng muốt đang bước về phía bọn họ.
"Chào các vị thí chủ, lão nạp chính là Nhược Hư phương trượng của Thiên Long Tự, hoan nghênh quý khách Ngự Thú Tông đến đây."
Tô Tử Mạch nghe xong không nhịn được nhìn chằm chằm vào lão hòa thượng này, hóa ra ông ta chính là Nhược Hư phương trượng của Thiên Long Tự, quả nhiên rất có cảm giác rất khác người thường.
Lúc này Mạnh Lương cũng mở lời nói: "Chào Nhược Hư phương trượng, vị này là tông chủ mới của Ngự Thú Tông Tô Tử Mạch."
Nhược Hư phương trượng nghe xong bèn nhìn về phía Tô Tử Mạch, ánh mắt bỗng nhiên lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh Nhược Hư phương trượng đã lấy lại bình tĩnh nói: "Chào Tô tông chủ, Công Tôn lão tông chủ có thể truyền chức tông chủ cho ngài, xem ra Tô tông chủ nhất định là người tuổi trẻ tài cao."
Tô Tử Mạch nghe xong xua tay, vẻ mặt khiêm tốn nói: "Phương trượng quá khen rồi, đúng rồi, lần này bọn ta đến đây vì bí cảnh đó, vẫn mong phương trường hãy đưa bọn ta đến đó, tránh lãng phí thời gian."
Tô Tử Mạch lúc này đang tập trung tinh thần vào bí cảnh không muốn nói lời thừa thãi, Nhược Hư phương trượng nghe xong cười đáp: "Tô tông chủ quả nhiên là người thẳng thắn, vậy mời đi theo lão nạp."
Lần này Nhược Hư phương trượng tự mình dẫn đám người Tô Tử Mạch đến một khe núi nhỏ phía sau Thiên Long Tự, mà lúc này cũng đã có rất nhiều người tập trung ở đây.
"Ôi đã vào trong lâu như vậy rồi, cũng không biết có tìm thấy tượng Phật đó không?"
"Hừ! Bang chủ của bọn ta thần công cái thế, chắc chắn ngài ấy sẽ mang tượng Phật đó ra, môn phái các ngươi hoàn toàn không có hy vọng."
"Ngươi nói cái gì? Có giỏi thì nói lại lần nữa xem?"
"Nói lại lần nữa thì đã sao, có bản lĩnh thì đánh ta đi!"
Tô Tử Mạch vừa đến nơi đã nghe thấy có người đang bắt đầu cãi nhau, dường như người của hai môn phái này đang xảy ra tranh chấp vì chút lời qua tiếng lại.
Thấy sắp bắt đầu vung tay đánh nhau Nhược Hư phương trượng bèn ho mạnh một tiếng, thấy Nhược Hư phương trượng xuất hiện hai bên vừa rồi đang tranh cãi lúc này mới vội im miệng.
Nhược Hư phương trượng lúc này mới lộ vẻ tươi cười nói: "Các vị, lão nạp giới thiệu cho các vị một chút, vị này là Tô Tử Mạch tông chủ của Ngự Thú Tông, Tô tông chủ, đây chính là lối vào bí cảnh, trong bí cảnh có giấu một pho tượng Phật, mục tiêu lần này vào trong bí cảnh chính là mang pho tượng Phật đó ra ngoài, mỗi môn phái được phép vào hai người, quy tắc này lão nạp đã nói rõ từ đầu rồi."
Tô Tử Mạch nghe xong gật đầu đáp: "Đa tạ Nhược Hư phương trượng, bổn tông chủ biết rồi."
Sau khi giới thiệu sơ với Tô Tử Mạch xong, Nhược Hư phương trượng bèn trực tiếp quay người rời đi, đợi đến lúc Nhược Hư phương trượng vừa đi, những người có mặt tại đó lập tức nhìn về phía Tô Tử Mạch, đồng thời còn bắt đầu thì thầm bàn tán.
"Sao Ngự Thú Tông cũng chạy đến đây góp vui vậy? Sức mình đến đâu cũng không biết tự lượng sức sao?"
"Nghe nói lão tông chủ của Ngự Thú Tông đã bỏ chạy rồi, không ngờ tông chủ mới lại là một tên thư sinh trẻ tuổi như vậy, trông dáng vẻ của hắn ta có vẻ cũng không mạnh hơn ai."
Lúc những người này đang bàn tán cũng không thèm nói nhỏ lại, đám người Tô Tử Mạch đương nhiên cũng nghe thấy rõ mồn một.
Vẻ mặt Mạnh Lương giận dữ nói: "Tông chủ đại nhân, những người này lại xem thường Ngự Thú Tông chúng ta như vậy, chúng ta phải dạy cho chúng một bài học mới được."
Thấy dáng vẻ tức giận của Mạnh Lương, Tô Tử Mạch lại bình tĩnh nói: "So đo với những người này làm gì? Chỉ cần chúng ta có thể mang tượng Phật trong bí cảnh ra ngoài, bọn chúng tự nhiên sẽ không còn gì để nói."
Lời này của Tô Tử Mạch khiến mọi người đều sửng sốt, sau đó lại cười ồ lên.
"Ha ha ha đúng là buồn cười chết đi được, vừa nãy ta không nghe nhầm chứ? Tên thư sinh này lại còn muốn có được tượng Phật trong bí cảnh, quả thật là nằm mơ giữa ban ngày mà!"
"Tiểu tử đừng nói bọn ta không nhắc nhở ngươi, trong bí cảnh này nguy cơ mai phục khắp nơi, chỉ dựa vào ngươi đừng nói là lấy được tượng Phật ra, có thể thoát ra an toàn hay không đã là một vấn đề rồi, ta khuyên ngươi đừng vào trong nộp mạng."
Sau khi biết Tô Tử Mạch muốn vào trong bí cảnh lấy tượng Phật, những người này bèn chê cười mỉa mai.
Tô Tử Mạch chẳng thèm dông dài với những người này, nàng nói với Mạnh Lương: "Lát nữa ngươi vào cùng với bổn tông chủ, những người còn lại ở bên ngoài đợi, nhớ kỹ dù người khác có nói gì cũng không được hành động lỗ mãng, chuyện khác đợi ta trở ra rồi tính."
Sau khi dặn dò mấy đệ tử này xong, Tô Tử Mạch trực tiếp dẫn theo Mạnh Lương bước vào trong trận pháp giữa khe núi.
Vừa bước vào trận pháp Tô Tử Mạch đã cảm nhận được ánh sáng trước mắt bừng sáng, Tô Tử Mạch nhắm mắt lại theo bản năng, lúc nàng mở mắt ra mới phát hiện cảnh tượng trước mắt đã có sự thay đổi lớn.
Chỗ nàng đang ở hình như là một hòn đảo, còn Mạnh Lương cũng xuất hiện bên cạnh Tô Tử Mạch.
"Tông chủ đại nhân, đây là nơi nào? Lẽ nào đây là bí cảnh đó sao?"
Mạnh Lương nhìn dáo dát xung quanh, vừa tò mò lại vừa lo sợ, dù sao thì hắn ta và Tô Tử Mạch đều không biết gì về bí cảnh này.
Vào lúc này Tô Tử Mạch lại càng bình tĩnh hơn Mạnh Lương nhiều, sau khi quan sát cảnh vật xung quanh một lượt, Tô Tử Mạch trực tiếp chỉ vào một rừng cây rậm rạp ở giữa hòn đảo nói: "Chắc chắn những người đã vào đây trước đó đều ở trong rừng, có lẽ tượng Phật đó cũng ở trong rừng cây, bây giờ chúng ta qua đó đi!"
Sau khi Tô Tử Mạch nói xong bèn sải bước đi về phía rừng cây, Mạnh Lương thấy thế tuy trong lòng lo lắng thấp thỏm nhưng thấy Tô Tử Mạch kiên quyết như vậy bỗng chốc có thêm sức mạnh, đi theo sát sau lưng Tô Tử Mạch, sau đó hai người đi vào trong rừng cây.
Sau khi vào trong khu rừng này, ánh sáng xung quanh bỗng chốc trở nên u ám đi nhiều, dù sao rừng cây này cũng quá um tùm, ánh mặt trời bị lá cây che khuất, bầu không khí cũng trở nên ảm đạm.
"Tông chủ đại nhân, khu rừng to như vậy chúng ta biết đi đâu tìm tượng Phật đây? Nghe nói tượng Phật chỉ to bằng bàn tay, đây đúng là mò kim đáy biển mà!"