Nhưng đột nhiên Tô Tử Mạch lại cười rồi nói: "Thật là không mất chút công sức nào mà vẫn tìm được mục tiêu, ngươi và bọn họ rời đi trước, bổn tông chủ lấy được pho tượng rồi sẽ ra sau."
Vừa dứt lời, Tô Tử Mạch lập tức nghịch ngợm, chủ động tiến về phía con trâu đen đang điên cuồng lao tới kia.
Mạnh Lương thấy Tô Tử Mạch làm vậy thì vô cùng sốt ruột, hắn ta trông thấy những người khác đều đã rời khỏi đây thông qua pháp trận, đoạn hắn ta do dự một khắc rồi cắn chặt răng chạy về phía Tô Tử Mạch.
Giờ Tô Tử Mạch đã là tông chủ của Ngự Thú Tông, hắn ta thân là đệ tử môn phái, làm sao có thể giương mắt đứng nhìn tông chủ của mình lâm vào nguy hiểm, còn mình thì lo tìm đường sống cơ chứ?
Lúc Mạnh Lương quay người lại thì người ở những môn phái khác đều đã bỏ chạy gần hết, bên trong bí cảnh giờ chỉ còn lại hai người Tô Tử Mạch và Mạnh Lương.
Sau khi Tô Tử Mạch tiến lại gần con trâu đen, nàng nhảy vọt lên trên đầu con trâu, lúc này nàng chỉ chú ý đến mỗi pho tượng đang treo ở chỗ sừng trâu kia mà thôi.
Lúc này con trâu đen cũng phát hiện ra sự tồn tại của Tô Tử Mạch, nó thấy những người khác đều hoảng loạn bỏ chạy khi thấy mình, duy chỉ có Tô Tử Mạch là không chạy, thậm chí nàng còn cả gan nhảy lên đầu nó.
Điều này khiến nó vô cùng tức giận, dường như tôn nghiêm của nó bị nàng coi chẳng ra cái thá gì, lỗ mũi nó không ngừng thở ra phì phò, sau đó nó cúi đầu xuống dùng cặp sừng của mình định húc vào Tô Tử Mạch.
Sừng của con trâu đen này sắc hơn rất nhiều so với trâu thường, lúc này chúng giống như hai lưỡi dao sắc bén đang phi thẳng về phía Tô Tử Mạch, cho dù chạm nhẹ vào chỉ e cũng sẽ khiến đối phương đứt thành tám mảnh.
Tô Tử Mạch thấy vậy cũng chỉ cười một cách tà mị, nàng đang lơ lửng giữa không trung nhưng lại có thể đổi hướng khác, dễ dàng tránh được cú húc của con trâu đen kia, đồng thời nàng cũng không hề trì hoãn mà nhảy phắt lên đầu con trâu.
Mặc dù cơ thể của con trâu đen này cực kỳ to lớn nhưng lại không được linh hoạt lắm, nó nhìn thấy Tô Tử Mạch đang đứng chễm chệ trên đầu mình, đôi mắt nó đỏ lên rồi không ngừng lắc đầu.
Nếu người không biết nhìn thấy cảnh này, không khéo còn tưởng nhầm rằng con trâu đen này đang nhảy múa mất.
Cơ thể Tô Tử Mạch cũng không ngừng lắc lư theo mỗi cái lắc đầu điên cuồng của con trâu đen, cũng may nàng vừa khom người xuống đã nắm chặt được lông mao của nó, cho dù con trâu có chuyển động mạnh cỡ nào thì chân nàng vẫn vững vàng tựa núi Thái Sơn.
Mạnh Lương đứng cách đó không xa nhìn thấy hết cảnh tượng này, vốn hắn ta còn lo lắng Tô Tử Mạch sẽ gặp nguy hiểm, nhưng giờ xem ra hắn ta đã lo thừa rồi.
Tô Tử Mạch không những không bị con trâu đen kia đả thương, ngược lại nàng còn biến nó thành thứ đồ chơi, chọc tới chọc lui.
Nhưng Tô Tử Mạch cũng không lãng phí thời gian, dù sao nàng tới đây không phải để đấu ngưu chơi bời gì, mục đích cuối cùng của nàng vẫn là pho tượng được treo trên cái sừng trâu kia.
Có điều bây giờ con trâu đen này vẫn đang trong cơn thịnh nộ, không ngừng nhảy lên cuồng loạn, mặc dù nàng có thể đứng vững trên đầu nó nhưng vẫn không có cách nào lấy pho tượng kia xuống được.
Tô Tử Mạch chẳng còn cách nào khác đành phải kiên nhẫn chờ đợi, đợi tới khi nào con trâu đen này nhảy mệt thì chắc sẽ dừng lại thôi, nhưng mà Tô Tử Mạch đợi suốt một tiếng đồng hồ mà con trâu này vẫn không có ý định đứng yên.
"Gừ!"
Đúng lúc Tô Tử Mạch mất hết kiên nhẫn thì đột nhiên con trâu đen này rống lên một tiếng, sau đó nó lập tức lao về phía Mạnh Lương.
Tốt xấu gì thì con trâu đen này cũng là linh thú cao cấp, cũng có trí khôn nhất định, vừa nãy trong lúc tức giận nó chỉ toàn nghĩ đến việc hất Tô Tử Mạch từ trên đỉnh đầu mình xuống.
Cơ mà nó quay cuồng nửa này cũng chẳng có tác dụng gì, con trâu đen cũng biết nếu nó cứ tiếp tục thế này thì chẳng có kết quả gì, đến lúc đó còn chưa hất được cái người đáng ghét trên đầu mình xuống thì nó đã ngã sụp xuống vì mệt mất rồi.
Thế là con trâu đen mới chuyển sự chú ý sang Mạnh Lương, theo phán đoán của con trâu thì chắc là Mạnh Lương cùng một bọn với Tô Tử Mạch, nếu đã không thể giải quyết được chướng ngại vật trên đầu mình thì chi bằng giết chết người kia trước cho hả giận.
Chỉ thấy bốn chi khổng lồ của con trâu giậm hai phát long lở đất trời rồi giây sau nó đã phi nước đại về phía Mạnh Lương.
Mạnh Lương thấy thế, sắc mặt hắn ta lập tức trắng bệch, vốn là hắn ta nhìn thấy Tô Tử Mạch bình an vô sự, trong lòng còn đang yên tâm một chút, định bụng đứng một bên xem trò hay chờ Tô Tử Mạch đại thắng trở về, ai mà ngờ con trâu chết tiệt kia lại nhắm trúng hắn ta rồi.
Thực lực của Mạnh Lương không mạnh bằng Tô Tử Mạch, không có cách nào dễ dàng tháo chạy khỏi con trâu đen kia, thấy nó hăng máu chạy về phía mình, hắn ta chỉ đành cố hết sức bình sinh quay người lại rồi chạy thục mạng.
Tô Tử Mạch thấy vậy thì không khỏi cau mày, vừa nãy dưới tình thế cấp bách, hướng Mạnh Lương bỏ chạy vừa hay ngược lại với vị trí của pháp trận, mà giờ tốc độ của con trâu đen này nhanh hơn gấp mấy lần hắn ta, cứ đà này chỉ e chẳng mấy chốc con trâu sẽ đuổi kịp hắn ta mất.
Trong lúc nguy cấp, Tô Tử Mạch vội vàng lấy Kim Long Kiếm ra, hai tay nàng nắm chặt thanh trường kiếm rồi bổ một nhát vào đầu con trâu đen.
"Gầm!"
Con trâu đang đuổi theo Mạnh Lương, đương lúc sắp đuổi kịp hắn ta thì nó lại cảm thấy trên đầu mình vô cùng đau đớn.
Mặc dù da thịt của con trâu này vô cùng dày nhưng Kim Long Kiếm trong tay Tô Tử Mạch lại là một thần khí có sức mạnh vô cùng ghê gớm, lại còn là bát phẩm thần khí cao cấp nhất trong số những thần khí, nói nó chém sắt nhưng chém vào bùn cũng không ngoa chút nào, chứ đừng nói đến da thịt của con trâu đen này.
Con trâu đen đau đớn hét thảm một tiếng rồi dừng lại không còn đuổi theo Mạnh Lương nữa, Tô Tử Mạch còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên trước mắt có một luồng sáng chói mắt tấn công trực diện về phía nàng, Tô Tử Mạch không kịp đề phòng bèn lập tức bị luồng sức mạnh kia đánh bay ra ngoài.
"Rầm!"
Một tiếng kêu vang lên, sau đó Tô Tử Mạch ngã xuống mặt đất, đương lúc nàng định bò dậy thì phía trên đỉnh đầu nàng, bỗng nhiên có một bóng đen xuất hiện.
Tô Tử Mạch ngẩng phắt đầu dậy thì ngay lập tức đã thấy móng vuốt của con trâu đen kia đang chuẩn bị đáp đất, khoảng cách giữa chi trước con trâu và nàng rất gần, giống như một ngọn núi nhỏ đang chuẩn bị đổ ập xuống.
Này mà bị nó giẫm trúng thì chắc chắn Tô Tử Mạch sẽ biến thành một vũng thịt nát mất.
Lúc này Tô Tử Mạch không còn kịp tránh đi nữa, nàng chỉ đành nằm xuống rồi nhanh như cắt lăn đi mấy vòng, mới coi là thoát chết khỏi móng vuốt của con trâu này.
Có vẻ như lần này con trâu đen đã rút ra được bài học kinh nghiệm từ mấy lần trước nên lần này nó không đợi Tô Tử Mạch kịp phản ứng đã lập tức dùng chi kia giẫm xuống, thực sự không để cho Tô Tử Mạch của cơ hội trở tay.
Tô Tử Mạch không còn cách nào khác, nàng chỉ đành lăn đi lộn lại trên mặt đất, chẳng mấy chốc y phục mặc trên người đã dính đầy bụi đất, trông bộ dạng vô cùng nhếch nhác bẩn thỉu.
Trong lúc nguy hiểm, bỗng nhiên linh quang trong đầu Tô Tử Mạch lóe lên, nàng quát lớn: "Tiểu Mục, con mau ra đây giúp ta!"
Nàng vừa dứt lời, ngay lập tức giữa không trung đã xuất hiện một luồng sáng màu đỏ rực chói mắt, sau đó hiện ra một con phượng hoàng toàn thân đều bốc lửa.
Con trâu đen kia vừa nhìn thấy nguyên hình phượng hoàng của Tiểu Mục thì nhất thời không tấn công Tô Tử Mạch nữa, đồng thời bốn chi của nó mềm oặt như bún rồi quỳ rạp xuống mặt đất, dường như nó đang bày tỏ sự tôn kính với Tiểu Mục.