Ngay khi Tô Tử Mạch đang vội vã đi đến Điện Lăng Vân, Bảo Bảo không hề biết rằng Tô Tử Mạch đang trên đường đến.
Để tạo sự bất ngờ cho Bảo Bảo, Dạ Ly Thần hoàn toàn không nói chuyện này cho Bảo Bảo biết, thấy Bảo Bảo đã ngủ say, Dạ Ly Thần mới bước ra khỏi phòng.
“Hai người chăm sóc thiếu gia cho thật tốt. Nếu như thiếu gia tỉnh lại, nhất định phải báo cho bản tôn ngay, đã hiểu chưa?”
“Thần tôn đại nhân ngài yên tâm, tiểu nhân đã ghi nhớ mệnh lệnh của ngài rồi. Chỉ cần tiểu thiếu gia vừa tỉnh lại chúng ta sẽ thông báo cho ngài ngay.”
Hai tỳ nữ đứng ở của nghe thấy Dạ Ly Thần nói thế, liền vội vàng gật đầu đồng ý như gà mổ thóc, đợi đến khi Dạ Ly Thần bước đi xa thì hai tỳ nữ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Này, ta thật không ngờ rằng thần tôn đại nhân của chúng ta lại có một nhi tử lớn đến như vậy rồi. Thật là đáng tiếc mà.”
“Ngươi đang nghĩ gì vậy? Cho dù Thần tôn đại nhân không có hài tử thì cũng không đến lượt ngươi đâu. Chúng ta vẫn nên ngoan ngoãn canh cửa đi. Đừng quên lời dặn dò ban nãy của Thần tôn đại nhân.”
Sau khi Dạ Ly Thần rời đi, hai tỳ nữ bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện, nhưng bọn họ không hề biết rằng Bảo Bảo trong phòng đã mở mắt.
Mấy ngày nay Bảo Bảo đã buồn chán từ lâu rồi, độ tuổi của cậu Bảo Bảo là nghịch ngợm và hoạt bát nhất, nhưng Dạ Ly Thần lo lắng cho thân thể của Bảo Bảo còn chưa hoàn toàn bình phục nên không cho phép cậu Bảo Bảo rời khỏi Điện Lăng Vân.
Bảo Bảo cũng biết rằng mình không thể chuyển được Dạ Ly Thần, nên đã lên kế hoạch chuồn đi xong xuôi hết cả rồi, ban nãy cậu Bảo Bảo chỉ cố tình giả vờ ngủ mà thôi, đợi đến khi Dạ Ly Thần rời đi, Bảo Bảo mới rón rén rời khỏi giường và bước ra cửa.
Đương nhiên cậu Bảo Bảo cũng nghe rõ tiếng nói chuyện của hai tỳ nữ bên ngoài cửa, khi Bảo Bảo đang nghĩ cách làm sao có thể tránh mặt hai tỳ nữ ngoài cửa để chuồn đi mất, hai tỳ nữ vẫn đang tiếp tục trò chuyện mà không hề hay biết gì.
“Ta thấy tiểu thiếu gia của chúng ta trông rất thông minh và đáng yêu, nhưng tại sao mẫu thân của tiểu thiếu gia vẫn chưa xuất hiện? Với tính cách của thần tôn đại nhân thì nếu như thật sự có người trong lòng, nhất định sẽ đưa về mới đúng chứ.”
“Chuyện này quả thực có chút kỳ quái. Theo ta thấy thì nữ nhân kia nói không chừng có thể trông cực kỳ xấu. Thần tôn đại nhân cũng trong tình hình không hay biết mới có một đêm hoan ái với nàng ta và sinh ra tiểu thiếu gia. Cốt nhục tình thân dĩ nhiên là rất khó cắt đứt, nhưng đương nhiên là thần tôn đại nhân sẽ không đưa nữ nhân xấu xí đó về.”
Nói đến cuối cùng hai tỳ nữ không nhịn được liền bật cười, khi Bảo Bảo ở trong phòng nghe thấy những lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu Bảo Bảo lập tức trở nên tái tái.
“Hứ, thế mà lại dám nói xấu mẫu thân ta. Vốn dĩ còn muốn lẻn đi không làm khó bọn họ, nhưng bọn họ đặt điều mẫu thân ta như vậy, nếu không cho bọn họ một bài học ta sẽ không trút được cơn giận này.”
Bảo Bảo nhỏ giọng lẩm bẩm một mình, một lúc sau, Bảo Bảo liền cầm một tách trà trên bàn ném thẳng vào tường.
“Bụp!”
Tiếng vỡ tách trà rất chói tai, hai tỳ nữ ở ngoài cửa nghe thấy tiếng động không khỏi biến sắc mặt, vội vàng gõ cửa.
“Tiểu thiếu gia, người tỉnh rồi ạ? Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Trong phòng không có bất cứ lời phản hồi nào, sắc mặt của hai tỳ nữ lại càng thêm lo lắng, trước đó Dạ Ly Thần đã dặn dò bọn họ phụ trách chăm sóc Bảo Bảo, nếu Bảo Bảo có bất trắc gì, Dạ Ly Thần nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ đâu.
Nghĩ đến đây, hai người không dám do dự thêm chút nào nữa, trực tiếp ra sức đẩy mạnh cửa, vừa vào cửa, hai người liền vô thức chạy về phía giường.
Nhưng thật đáng tiếc, bọn họ không để ý rằng Bảo Bảo đang trốn sau cánh cửa, khi nhìn thấy hai người vào cửa, thoắt một cái Bảo Bảo đã ra khỏi cửa, trực tiếp khóa cửa phòng lại.
Hai tỳ nữ nghe thấy tiếng động mới nhận ra có gì đó không ổn, sau khi lại chạy ra cửa, hai người liền gấp gáp nói: “Tiểu thiếu gia, người đừng có đùa với chúng ta, Thần tôn đại nhân đã dặn ngài không được tùy tiện ra khỏi phòng, ngài đừng làm khó chúng ta nữa.”
Lúc này, hai tỳ nữ cũng nhận ra Bảo Bảo muốn bỏ trốn, vừa vỗ cửa vừa thuyết phục Bảo Bảo nhưng Bảo Bảo lại mỉa mai: “Hừ, hai kẻ lắm mồm dám lén lút nói xấu mẫu thân, những lời ban nãy các ngươi nói ta đều nghe nghe rõ ràng hết cả rồi, hai ngươi cứ ở yên trong phòng tự kiểm điểm lại đi.”
Nói xong Bảo Bảo quay lưng bỏ đi, hai tỳ nữ liên tục gõ cửa, thậm chí cố gắng phá cửa để ra ngoài nhưng Bảo Bảo đã được chuẩn bị thêm một lớp giới tuyến ở bên ngoài nên hai tỳ nữ đó không thể thoát ra được.
Sau khi thoát khỏi hai tỳ nữ, tâm trạng Bảo Bảo rất tốt, liền lập tức đi lại quanh điện Lăng Vân, dù sao điện Lăng Vân cũng là do thế lực của một tay Dạ Ly Thần tạo nên, ở sân trong cũng chỉ có mấy người tâm phúc thân tín của Dạ Ly Thần mới có thể vào được nên suốt quãng đường đi Bảo Bảo không hề gặp ai cả.
Thỉnh thoảng gặp phải một vài thủ vệ hay gì đó, Bảo Bảo đều phát hiện ra bọn họ từ sớm và kịp thời tránh đi.
Sau khi loanh quanh một vòng, Bảo Bảo đột nhiên cảm thấy có chút buồn chán, ngay khi cậu bé đang suy nghĩ có nên rời khỏi điện Lăng Vân và ra ngoài chơi hay không, một giọng nói lớn đột nhiên vang lên sau lưng cậu.
“Ngươi là ai, lén la lén lút làm gì đấy?”
Bảo Bảo nghe thấy tiếng nói liền quay đầu lại nhìn, mới phát hiện người nói là một người đàn ông vạm vỡ, trông khoảng chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt đen trông rất đáng sợ.
Đối mặt với câu hỏi của người đàn ông mặt đen, Bảo Bảo không chút sợ hãi, ngẩng cổ lên nói: “Ngay cả ta mà ngươi còn không biết sao? Ngươi là người của điện Lăng Vân à?”
Thấy Bảo Bảo không trực tiếp trả lời mình mà còn hỏi ngược lại mình, người đàn ông mặt đen sững sờ một lúc, nhưng ngay sau đó ông ta lại nghiêm giọng nói: “Tên tiểu quỷ này thật sự không biết lớn bé gì cả, nếu ngươi còn không trả lời ta thì đừng trách ta không khách sáo.”
Khi ông ta nói thì đồng thòi có một màu xanh sẫm hiện lên trên thân thể người đàn ông to lớn này.
Ánh sáng linh lực tới, rõ ràng là tu vi của ông ta đã đạt tới cấp linh vương rồi.
Bảo Bảo nhìn thấy người đàn ông mặt đen này tu vi lại mạnh mẽ như vậy, lại còn có vẻ như sẽ ra tay với mình bất cứ lúc nào, cậu bé lùi lại vài bước nói: “Ngươi thật là lớn gan, ta là nhi tử của thần tôn Dạ Ly Thần, chủ nhân của điện Lăng Vân này, ngươi dám vô lễ với ta, cha ta sẽ dạy cho ngươi một bài học.”
Mặc dù người đàn ông mặt đen này rất hung dữ nhưng Bảo Bảo không hề sợ hãi, khoảng thời gian này ở trong điện Lăng Vân cậu bé cũng hiểu được Dạ Ly Thần chính là lão đại của điện Lăng Vân, những hạ nhân đó đều phải tôn kính kính cẩn với hắn.
Tuy rằng người đàn ông mặt đen trước mặt này không biết cậu bé, nhưng cậu bé chỉ cần nói ra thân phận của mình, thì cái tên gia hoả này nhất định sẽ không dám làm gì cậu đâu.
Quả nhiên, Bảo Bảo vừa dứt lời, người đàn ông mặt đen liền cau mày nói: “Ngươi chính là nhi tử mà thần tôn đại nhân mang về, không phải là ngươi đang lừa ta đấy chứ?”
Sau khi Bảo Bảo nói rõ thân phận của mình, người đàn ông mặt đen vẫn lộ vẻ nghi hoặc, Bảo Bảo nghe xong liền khẽ cười: “Chuyện này làm sao có thể nói dối ngươi được, nếu ngươi không tin ngươi có thể đi tìm cha của ta hỏi là sẽ biết ngay.”
“Hứ, thần tôn đại nhân vừa rời đi để xử lý việc rồi. Bất kể người có phải là nhi tử của Thần tôn đại nhân hay không, tóm lại thì điện Lăng Vân này không phải là nơi để mà người có thể tùy tiện xông vào được. Bây giờ ta sẽ đưa ngươi quay về.”