Nhưng mà, dù trong lòng Bảo Bảo không được vui, thế nhưng thằng bé cũng không có biểu hiện ra ngoài mặt. Dạ Đông Thần nhìn thấy Bảo Bảo không hé răng nói câu nào còn tưởng rằng thằng bé là ngầm thừa nhận, cho nên vội vàng liếc mắt ra hiệu với Lạc Anh.
Vừa nhìn thấy cái nháy mắt của Dạ Đông Thần, Lạc Anh lập tức hiểu được bèn nhanh chóng cười nói với bảo bối: "Bảo Bảo, để dì đưa con về phòng nghỉ ngơi nhé."
Lạc Anh vừa nói lại vừa chìa tay ra nắm lấy tay nhỏ của Bảo Bảo. Mặc dù trong lòng vô cùng không muốn, nhưng mà Bảo Bảo vẫn đi theo Lạc Anh về lại phòng nghỉ.
Thấy đã sắp đi tới gian phòng, Bảo Bảo lại bỗng ngã người nghiêng về phía trước, đồng thời cũng lôi Lạc Anh theo.
Dù tình huống lúc này nhìn thấy sẽ biết là Bảo Bảo không cẩn thận mà vấp té, nhưng cậu bé chính xác là cố ý làm như thế. Bởi vào lúc cả người đang chới với về phía trước lại bỗng cân bằng ngay sau đó, ngược lại là Lạc Anh vẫn luôn nắm tay của Bảo Bảo bị cậu nhóc lôi về phía trước như thế cũng theo quán tính mà chới với một đợt.
Bảo Bảo thấy thế, trong lòng lại càng thêm phấn khích. Vào lúc Lạc Anh chỉ còn chút nữa sẽ té ngã, cơ thể của nàng ta bỗng thoắt một cái đã xoay vòng một cú đẹp đẽ, sau đó vững vàng đứng trước mặt của Bảo Bảo.
Chỉ thấy Lạc Anh nhìn chằm chằm về phía cậu nhóc, cười nhạt nói: "Bảo Bảo, vừa nãy con không sao chứ, lúc đi cũng phải cẩn thận chút nha."
Lạc Anh vẫn nở nụ cười hiền dịu, không những không trách mắng Bảo Bảo mà ngược lại còn mở miệng quan tâm, chỉ là Bảo Bảo có thể nhìn ra được, phía sau nụ cười đó của Lạc Anh là một nét rất hiểm độc.
Bảo Bảo lúc này cũng lười phải tiếp tục giả vờ, hất tay của Lạc Anh ra nói: "Ta không cần ngươi ở đây giả mù sa mưa, ta cho ngươi biết, ta có mẫu thân rồi, mẫu thân của ta tên là Tô Tử Mạch, phụ thân ta vô cùng yêu thương người. Ngươi đừng có đóng kịch nữa."
Bảo Bảo nói xong, trên mặt của Lạc Anh cũng không khỏi có chút lúng túng, Dạ Đông Thần đứng ở đó lúc này mới vội vàng mở miệng nói: "Bảo Bảo, ngươi đang nói nhăng nói cuội gì đấy, loại nữ nhân tầm thường vốn dĩ không xứng với phụ thân ngươi, chỉ có nữ tử có tài lực lẫn nhân phẩm như Lạc Anh đây mới xứng đôi với phụ thân của ngươi. Một đứa bé như ngươi về sau không được ăn nói như vậy nữa."
Đối diện với những lời trách móc đó của Dạ Đông Thần, Bảo Bảo lại càng thêm tức tối nói: "Người nói dối, tóm lại con sẽ không để thứ hồ ly tinh này thành đôi với phụ thân của con đâu."
Nói xong, Bảo Bảo trực tiếp đi về phòng, hùng hổ đóng cửa phòng lại, bỏ lại Lạc Anh và Dạ Đông Thần ở ngoài này đang một mặt lúng túng.
A Mông lúc này mới nhanh chóng giảng hòa: "Dạ trưởng lão, Bảo Bảo nó vẫn còn là con nít, ngài đừng tính toán với nó làm gì. Chỉ bằng có chuyện gì thì chờ thần tôn đại nhân quay lại rồi hãy nói vậy."
Trong lòng A Mông lúc này cũng đang rất khiếp sợ. Nên biết Dạ Đông Thần chính là đại trưởng lão của điện Lăng Vân, lúc bình thường dù có là Dạ Ly Thần nhìn thấy ông ta cũng đều phải cung kính đối xử.
Nhưng mà vừa nãy Bảo Bảo lại dám nói Dạ Đông Thần là nói dối, A Mông đứng bên cạnh nghe mà cảm thấy hả dạ trong lòng, chẳng qua là ông ta không dám biểu hiện ra ngoài mặt mà thôi.
Dạ Đông Thần nghe A Mông nói xong mới hít một hơi thật sâu, cố nén lửa giận trong lòng xuống, nói: "Lão phu đương nhiên sẽ không tính toán với một đứa bé, chỉ là Bảo Bảo nó quả thật quá thiếu gia giáo, quá mức ngỗ nghịch rồi. Xem ra, lão phu sau này phải thường xuyên tới đây mới được."
Nói xong câu đó, Dạ Đông Thần mới dắt Lạc Anh rời đi trước, A Mông thấy thế bèn thở phào một hơi.
"Làm gì lại có cái lý đấy, cái thằng nhóc con đó thực sự là quá thiếu gia giáo, lại dám hỗn láo với lão phu ở ngay trước mặt mọi người như thế. Nếu không phải nể tình nó có quan hệ thân thích với lão phu, khi nãy lão phu đã trực tiếp ra tay dạy dỗ nó rồi."
Sau khi quay trở lại nơi ở của mình, Dạ Đông Thần cuối cùng cũng không nhịn được mà quát tháo một trận, bàn cũng bị ông ta vỗ đến vang lên âm thanh rầm rầm.
Lạc Anh ở bên cạnh cũng không còn giữ được vẻ mặt tươi cười nữa, ngược lại còn nham hiểm mà nói: "Đại trưởng lão, Bảo Bảo đó không biết điều như thế, ta thấy kế hoạch của chúng ta không thể thực hiện được rồi. Chi bằng trực tiếp hạ độc nó, tới lúc đó lợi dụng tính mạng của nó mà khống chế Dạ Ly Thần, chẳng phải sẽ càng tốt hơn sao."
Dạ Đông Thần đang sục sôi lửa giận, vừa nghe được mấy lời đó lại trực tiếp lắc đầu nói: "Không được, ngươi đừng nên coi thường Dạ Ly Thần. Bảo Bảo chính là sinh mạng của Dạ Ly Thần, nếu như ngươi dám hạ độc Bảo Bảo, ngươi sẽ không chịu đựng nổi cơn thịnh nộ của hắn đâu."
Nghe Dạ Đông Thần nói thế, Lạc Anh lại tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Vậy làm sao đây? Cái tên tiểu tử thối đó, ta thật sự không muốn tiếp tục giả vờ thân thiện với nó chút nào. Vừa nãy nó rõ ràng là cố ý muốn khiến ta vấp ngã, tưởng rằng ta không nhìn ra được sao."
"Lạc Anh, trước tiên ngươi nên bình tĩnh lại chút đã, cái thằng nhóc đó quả thực là khó xử lý hơn mấy đứa trẻ bình thường khác. Nhưng mà dù có nói thế nào đi nữa thì nó vẫn chỉ là một đứa bé, sau này mỗi ngày ngươi đích thân cơm bưng nước rót cho nó, trẻ con thì cần phải được dỗ dành nhiều một chút, đợi tới lúc nó dần quen thuộc với ngươi rồi thì tự động sẽ nghe lời của ngươi. Chỉ cần có thể nắm thóp được Bảo Bảo thì cũng không khác gì nắm thóp được Dạ Ly Thần, không phải ngươi vẫn muốn được gả cho Dạ Ly Thần sao, tới lúc đó không cần ngươi mở miệng, Dạ Ly Thần nhìn thấy mối quan hệ của ngươi với Bảo Bảo tốt như thế tự động sẽ yêu ngươi thôi."
Dạ Đông Thần nói xong, khóe mắt Lạc Anh lại bỗng lóe lên một tia vui mừng mong đợi, dường như đã tưởng tượng ra được cảnh tượng mình ở bên cạnh Dạ Ly Thần rồi.
Sáng hôm sau, Bảo Bảo còn chưa rời giường, trong lúc mơ màng đã nghe được bên ngoài có tiếng gõ cửa phòng.
Nghe được tiếng gõ cửa, Bảo Bảo không nhịn được mà nói: "Ai vậy, mới sáng sớm mà ầm ĩ như thế có để cho người khác ngủ không hả."
"Bảo Bảo, là dì Lạc Anh đây, dì có làm điểm tâm cho con, con nhanh tới mở cửa đi."
Bảo Bảo vừa nghe tới tên người đứng bên ngoài là Lạc Anh lại không khỏi giật mình, từ trên giường ngồi bật dậy, trong lòng cũng ngập tràn nghi vấn.
Bản thân cậu bé hôm qua vừa mới mắng bọn họ một trận, làm sao nữ nhân này mới sáng sớm lại chạy tới đây nói là làm điểm tâm cho cậu chứ, chẳng lẽ là có âm mưu gì đó.
Nghĩ tới đây, Bảo Bảo cẩn thận từng chút một đi tới bên cạnh cửa, nhìn qua một bên khe cửa bên ngoài, lúc này mới phát hiện quả nhiên là Lạc Anh đang đứng bên ngoài, trong tay còn bưng một mâm bày đủ thức ăn và cháo.
Bảo Bảo trầm tư một lúc, sau đó vẫn là mở cửa phòng ra, cậu bé chính là muốn xem thử Lạc Anh lần này là muốn giở trò gì.
Nhìn thấy Bảo Bảo mở cửa phòng, Lạc Anh bỗng cười nói: "Bảo Bảo, con thức dậy rồi nhanh nếm thử điểm tâm dì làm cho con thử đi, nếu để nguội sẽ không ngon nữa."
Lạc Anh vừa nói vừa bưng điểm tâm tới đặt trên bàn, Bảo Bảo thấy thế bèn chậm rãi đi tới nhìn chằm chằm vào điểm tâm, sau đó mắt hơi láo liêng nói: "Ngươi sẽ không bỏ độc vào đây đó chứ."
"Bảo Bảo, con nói bậy gì thế, dì làm sao có thể làm như vậy được chứ."
"Hứ, thách ngươi cũng không dám, nếu để cho phụ thân ta biết được chắc chắn sẽ không tha cho ngươi."
Bảo Bảo hừ nhẹ một tiếng, hiên ngang ngồi vào bàn ăn. Đầu tiên là bưng chén cháo lên húp một ngụm, nhưng mà rất nhanh sau đó lại bị cậu trực tiếp phun hết ra ngoài, thậm chí còn vô cùng trùng hợp mà phun vào ngay chân của Lạc Anh.
"Ọe ọe ọe, cháo ngươi nấu nóng như này làm sao người ta ăn được, ngươi cố ý muốn ta bỏng chết chứ gì."
Lạc Anh lần này là nghe lời của Dạ Đông Thân nói nên muốn tới lấy lòng Bảo Bảo, nào ngờ vừa tới đã bị Bảo Bảo mắng cho một trận.