Lạc Anh giận đến nghiến răng ken két, hận không thể lập tức đánh Bảo Bảo một trận mới vừa. Nhưng vừa nhớ lại những lời dặn dò của Dạ Đông Thần trước đó, Lạc Anh vẫn là cố nén lại lửa giận trong lòng.
"Bảo Bảo, con không thích cháo nóng vậy thì để đó tý đi cho nguội bớt, con nếm thử điểm tâm dì tự làm đi, mấy món này không có nóng đâu."
Lạc Anh vừa nói vừa đưa một miếng bánh ngọt tới bên miệng của Bảo Bảo, nở nụ cười lấy lòng.
Bảo Bảo lại hất miếng bánh trên tay của Lạc Anh sang một bên, càng thêm ghét bỏ mà nói: "Sao con người của ngươi lại ở bẩn thế chứ, tay ngươi bẩn như vậy, thức ăn ngươi cầm lên thì ta còn có thể ăn nữa sao. Ngươi có phải là cố ý muốn hại ta không."
Bảo Bảo càng nói càng thêm tức, ngay cả tỳ nữ bên ngoài cửa nghe được động tĩnh cũng đã chạy vào, nếu như Bảo Bảo thật sự có bất trắc gì, các nàng ta cũng đều không thể gánh nổi.
Lửa giận của Lạc Anh lúc này đã sắp đạt tới cực hạn, nhưng nhìn thấy mấy người tỳ nữ kia tới, nàng ta vẫn mạnh mẽ mà nén xuống.
Sau đó, Lạc Anh hít một hơi thật sâu, lúc này mới cầm lấy đôi đũa đưa cho Bảo Bảo, nói: "Là dì không đúng, vậy con cầm lấy đôi đũa này gắp ăn đi. Đây là thức ăn mà dì cực công nấu, ăn rất ngon."
Lạc Anh hiện tại chỉ có thể hy vọng ở mấy món điểm tâm này mà thôi, những thứ này dĩ nhiên không phải là nàng ta tự làm, là nàng ta cố tình mời một đại trù có chuyên môn tới để làm bánh theo khẩu vị của Bảo Bảo.
Với Lạc Anh mà nói, Bảo Bảo suy cho cùng cũng chỉ là một đứa bé, cho dù cậu nhóc có tinh ranh, cơ trí như nào đi nữa thì nhất định cũng sẽ phần nào xiêu lòng trước mấy món ăn ngon. Chỉ cần sau này bản thân nàng ta cứ thường xuyên mang tới đây mấy món thức ăn ngon một chút, sớm muộn gi cũng có thể nắm thóp được Bảo Bảo.
Lần này Bảo Bảo đúng là không nói gì nữa, cầm lấy đôi đũa rồi gắp một miếng bánh ngọt ăn thử.
Lạc Anh thấy thế lại bỗng trưng ra bộ mặt mong đợi, nói: "Bảo Bảo, sao hả, có phải là rất ngon không."
Vào lúc Lạc Anh đang chờ đợi Bảo Bảo trả lời, cậu nhóc bên này lại bỗng phun thức ăn trong miệng vào thẳng ngay mặt của Lạc Anh, kèm theo sự phẫn nộ mà nói tới: "Thứ khó ăn như này mà ngươi cũng mang tới cho ta ăn, món này có cho heo ăn nó cũng chê đó."
"Có lý nào lại thế, ta cảnh cáo ngươi đừng có mà không biết điều, ta đã nhịn ngươi lâu lắm rồi."
Bị Bảo Bảo chọc tức hết lần này tới lần khác, Lạc Anh cuối cùng cũng không kiềm chế được cơn lửa giận trong lòng nữa, chỉ thẳng vào mũi của Bảo Bảo mà bắt đầu tức giận quát tháo.
Hai người tỳ nữ đứng bên cạnh thấy thế lại vội vàng tiến lên chắn trước người Bảo Bảo, A Mông lúc này cũng từ ngoài cửa đi vào, hỏi một câu: "Xảy ra chuyện gì vậy, tiểu thư Lạc Anh, đây là sao vậy?"
Lúc A Mông nhìn thấy trên mặt Lạc Anh đều là cặn cháo và điểm tâm, trong lòng ông ta cũng mơ hồ đoán được mấy phần rồi. Bảo Bảo nhìn thấy A Mông cũng chạy thẳng tới bên cạnh ông ta, hai bên viền mắt đỏ hoe.
"A Mông thúc thúc, ta sợ quá. Nữ nhân này khi nãy nói mang bữa sáng tới cho ta, nhưng mà đồ ăn của nàng ta mang tới thật sự rất khó nuốt, ta ăn không được lại còn tức giận muốn đánh ta, ông nhất định phải làm chủ cho ta đó."
Lạc Anh vốn dĩ đang ôm một bụng tức tối, nhưng sau khi A Mông tới thì nàng ta chỉ có thể tạm thời tiết chế lại, lau đi vết bẩn trên mặt lại dứt khoát nở một nụ cười tươi rồi nói: "A Mông, ngươi đừng nên hiểu lầm, ta là có lòng tốt mang bữa sáng tới cho Bảo Bảo, nhưng có thể là do ta không quá hiểu rõ khẩu vị của thằng bé, về sau ta sẽ chuẩn bị kỹ càng hơn."
Tuy Lạc Anh ngoài miệng nói nghe rất thuận tai, nhưng mà A Mông vừa nhìn đã thấy nụ cười đó của nàng ta còn khó coi hơn cả khóc, cũng đã nhanh chóng đoán được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
A Mông chỉ có thể nhịn cười mà nói: "Tiểu thư Lạc Anh, cô nương thật sự quá nhọc lòng rồi. Nhưng mà Bảo Bảo đã có ta chăm sóc, chuyện ăn uống ngủ nghỉ cũng đều được thu xếp chu toàn, tiểu thư Lạc Anh vẫn là mời về cho."
Nhìn thấy A Mông cũng đã nói như vậy rồi, Lạc Anh chỉ có thể thuận theo đáp: "Được rồi, vậy ta trước hết cáo từ, hôm nào rảnh rỗi ta sẽ lại tới thăm Bảo Bảo."
Nói xong, Lạc Anh lại liếc một cái sắc lẹm về phía Bảo Bảo, hành động ngày hôm nay của cậu nhóc đã hoàn toàn khiến Lạc Anh ghi hận, nhìn dáng vẻ của nàng ta là sau này nhất định sẽ còn có thể nghĩ cách để trả thù cậu bé.
Chờ sau khi Lạc Anh rời đi rồi, A Mông lúc này mới quay sang nói với Bảo Bảo: "Bảo Bảo, vừa nãy có phải là con lại gây khó dễ cho người ta rồi không, tiểu thư Lạc Anh có lòng tốt mang bữa sáng qua cho con, con miễn cưỡng nói vài câu lấy lệ không phải được rồi sao."
Đối diện với lời khuyên nhủ của A Mông, Bảo Bảo cũng khôi phục lại vẻ mặt thường ngày, trước mặt người này thì cậu bé cũng không nhất thiết phải diễn kịch nữa.
Bảo Bảo chu môi nói: "Nữ nhân đó vốn dĩ không phải là người tốt lành gì, hơn nữa nàng ta còn có chủ ý tấn công phụ thân ta để được làm kế mẫu của ta, dĩ nhiên ta phải cố gắng dạy dỗ nàng ta để nàng ta biết ta không phải là dễ bắt nạt."
Nhìn thấy một đứa bé như Bảo Bảo lại nói ra được mấy lời này, A Mông cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ: "Haiz, thật sự là chịu thua với con rồi. Mấy chuyện này con có thể chờ thần tôn đại nhân về rồi nói với ngài ấy, chứ cứ như con bây giờ thì lúc thần tôn đại nhân trở về thật sẽ rất khó xử."
"Không sao, nếu phụ thân ta biết nhất định sẽ đứng về phía ta. A Mông thúc thúc, ta đói rồi, mấy món điểm tâm mà nữ nhân kia vừa nãy mang tới ta vẫn chưa có ăn tý gì."
Nhìn Bảo Bảo lại bỗng trưng ra ánh mắt oan ức nhìn mình, A Mông vốn định khuyên nhủ cũng không nói ra được, vội vàng bảo người làm bữa sáng thơm ngon mang tới.
Còn Lạc Anh, sau khi rời khỏi đó đã lập tức tới tìm Dạ Đông Thần, vừa nhìn thấy được người kia, nàng ta đã nước mắt như mưa mà nói: "Đại trưởng lão, thằng nhãi con đó thực sự là quá đáng vô cùng, ngài phải làm chủ cho ta."
Dạ Đông Thần đang muốn dò hỏi Lạc Anh chuyện làm tới đâu rồi, nào ngờ Lạc Anh vừa tới đã lên tiếng kể khổ với ông ta.
"Lạc Anh, trước tiên ngươi khoan hãy khóc, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi, không phải lão phu sáng này có bảo ngươi mang điểm tâm tới cho Bảo Bảo sao, nó không chịu gặp ngươi à?"
Nghe Dạ Đông Thần dò hỏi, Lạc Anh lại càng thấy oan ức thêm, vừa khóc lóc vừa thuật lại mọi chuyện cho Dạ Đông Thần nghe. Dạ Đông Thần nghe xong, vẻ mặt cũng chuyển thành nghiêm nghị.
"Cái thằng nhóc đó cũng thật là ma mãnh, mềm không được mà cứng cũng không xong, chiêu này đối với nó mà nói vốn dĩ là không có tác dụng."
Dạ Đông Thần lúc này cũng cảm thấy bất đắc dĩ, Bảo Bảo vốn không phải là đứa trẻ bình thường, chiêu đạn pháo bọc đường này vốn dĩ không có hiệu quả với cậu bé.
Lạc Anh bên này cũng nghiến răng nói: "Đại trưởng lão, nếu lạt mềm buộc chặt không được thì chúng ta trực tiếp dùng phương thức mạnh bạo là được rồi. Đối phó với thằng nhóc đó chính là cần phải đánh một trận thật mạnh để nó nếm mùi lợi hại mới được. Huống hồ ngài vốn là ông bác của nó, với tư cách là một trưởng bối, người hoàn toàn có thể tìm được lý do để danh chính ngôn thuận mà dạy dỗ nó, cho dù có là A Mông đó thì cũng không thể nào nói gì được."
Lạc Anh vừa nãy bị Bảo Bảo chọc tức như vậy, trong lòng đã dằn một cơn tức tối, lúc này thật chỉ muốn nhanh chóng dạy dỗ Bảo Bảo một trận ra trò, còn Dạ Đông Thần bên đây nghe Lạc Anh nói thế cũng gật gù theo bản năng.
Mục đích của ông ta là thông qua Bảo Bảo để khống chế Dạ Ly Thần, nhưng mà Bảo Bảo bây giờ lại không chịu phối hợp như vậy thì quả thực phải thay đổi cách khác thôi.
Chỉ một lúc sau, Dạ Đông Thần cuối cùng cũng gật đầu nói: "Ngươi nói không sai, nếu lạt mềm buộc chặt không được thì quả thực chỉ có thể dùng biện pháp mạnh. Bây giờ lão phu sẽ dẫn ngươi đi tìm thằng nhóc đó."