"Ôi tiểu thiếu gia của chúng ta và mẫu thân ngài ấy cũng thê thảm quá, khó khăn lắm mẹ con mới đoàn tụ, nào ngờ lại phải chia xa, thật là đáng thương!"
"Đúng vậy, cho dù Dạ trưởng lão là bá gia gia của tiểu thiếu gia cũng không thể làm vậy, như thế quá nhẫn tâm rồi!"
Tuy Dạ Đông Thần là đại trưởng lão của điện Lăng Vân, địa vị trong điện Lăng Vân cũng không tầm thường, nhưng trái tim người cũng làm từ máu thịt, thấy hoàn cảnh của hai mẹ con Tô Tử Mạch và Bảo Bảo thảm thương như vậy, tất cả những người hầu đó cũng bắt đầu nói Dạ Đông Thần làm sai.
Cho dù những người hầu đó chỉ yên lặng xì xầm bàn tán, nhưng với tu vi của Dạ Đông Thần đã có thể nghe rõ mồn một những lời bàn tán của mọi người, mà vẻ mặt Dạ Đông Thần bỗng chốc cũng lộ vẻ lúng túng.
Nếu là lúc bình thường, lúc này ông ta sẽ không thèm quan tâm đến những lời bàn tán của đám người hầu, nhưng bây giờ quả thật Tô Tử Mạch và Bảo Bảo cũng gây ra ồn ào quá lớn, đám người hầu đó có một đồn mười có mười đồn thành một trăm, chỉ sợ chẳng bao lâu nữa tất cả mọi người trong điện Lăng Vân đều biết chuyện này.
Đến lúc đó ông ta sẽ khiến nhiều người phẫn nộ, trở thành kẻ ác máu lạnh vô tình nhẫn tâm chia cắt hai mẹ con người ta trong mắt mọi người.
Nghĩ đến đây Dạ Đông Thần vội cố gắng nở nụ cười nói: "Tô Tử Mạch cô nương, ngươi đừng khóc nữa, thật ra những lời vừa rồi của lão phu cũng không phải không thể bàn bạc lại được."
Tô Tử Mạch nghe thấy lời này không khỏi mừng thầm, xem ra chiêu khổ nhục kế này của mình quả nhiên có hiệu quả, cho dù Dạ Đông Thần này có điên cuồng ngang ngạc cỡ nào thì cũng không dám làm mọi người phẫn nộ.
Chỉ thấy Tô Tử Mạch lau nước mắt nói: "Đại trưởng lão, vừa rồi ngài nói rất đúng, tiểu nữ xuất thân thấp hèn sao xứng với Dạ Ly Thần được chứ, ta lại càng không có tư cách ở lại bên cạnh Bảo Bảo, ta thấy ta vẫn nên rời đi thôi."
Tô Tử Mạch vừa nói vừa làm ra vẻ muốn đi, Dạ Đông Thần thấy vậy lập tức sốt ruột, nếu Tô Tử Mạch rời khỏi điện Lăng Vân thật, đến lúc đó ông ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ mất.
Chưa nói đến chuyện sau khi Dạ Ly Thần trở về có tìm ông ta tính sổ hay không, chỉ cần nhiều người như vậy trong điện Lăng Vân mỗi người nhổ một ngụm nước bọt thôi cũng đủ để dìm chết ông ta.
Dạ Đông Thần chỉ đành phải nhẫn nhịn khuyên nhủ Tô Tử Mạch: "Tô cô nương, vừa rồi lão phu cũng do nóng lòng nên mới lỡ lời, lão phu đều vì nghĩ cho Bảo Bảo, chứ không phải muốn chia cắt mẹ con hai người thật đâu, ngươi nhất định đừng hiểu lầm!"
Tô Tử Mạch nghe xong không dám tin nói: "Đại trưởng lão, ngài nói thật sao? Ngài sẽ không đuổi ta tránh xa Bảo Bảo nữa sao?"
"Đương nhiên sẽ không rồi, lão phu đâu phải loại người máu lạnh như vậy, vừa rồi chẳng qua là lão phu phút chốc suy nghĩ không chu đáo mới nói ra những lời như vậy, Tô cô nương ngươi nhất định đừng để bụng nhé!"
Thấy Dạ Đông Thần lúc này giống như trở thành một con người khác, thái độ của ông ta với nàng lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ như vậy, trong lòng Tô Tử Mạch càng đắc ý không thôi, nhưng chuyện này cũng chỉ mới bắt đầu thôi.
Chỉ thấy Tô Tử Mạch vỗ vai Bảo Bảo nói: "Bảo Bảo đừng khóc nữa, vừa nãy bá gia gia của con đã nói sẽ không đuổi mẫu thân đi nữa, nhưng mẫu thân mới đến điện Lăng Vân này, phụ thân con lại không có ở đây, bây giờ mẫu thân không nơi nương tựa, tối nay sẽ ngủ ở đâu mẫu thân cũng không biết nữa!"
Tô Tử Mạch nói xong đồng thời nhìn về phía Dạ Đông Thần, Dạ Đông Thần nghe thấy lời này đương nhiên hiểu ý của Tô Tử Mạch, ông ta vội nói: "Tô cô nương không cần lo chuyện này, trong đình viện của Bảo Bảo đang ở vừa khéo vẫn còn một phòng trống, chỉ cần dọn dẹp một chút thì đã có thể vào ở được rồi, và đương nhiên nếu Tô cô nương không muốn cũng có thể ở cùng với Bảo Bảo, mẹ con hai người lâu như vậy mới gặp lại chắc chắn có rất nhiều chuyện muốn nói."
Thấy Dạ Đông Thần bỗng nhiên hiểu lý lẽ như vậy, Tô Tử Mạch lúc này mới hài lòng cười đáp: "Vậy tiểu nữ xin đa tạ đại trưởng lão trước!"
"Không cần đa tạ! Tuy lão phu là đại trưởng lão của điện Lăng Vân, nhưng cũng là bá gia gia của Bảo Bảo, đây đều là việc lão phu nên làm mà, Tô cô nương ngươi còn có yêu cầu gì khác không?"
Thấy dáng vẻ Dạ Đông Thần lúc này lại cung kính với Tô Tử Mạch như vậy, ai có thể ngờ được lúc mới gặp Tô Tử Mạch ông ta trở mặt dứt khoát thế nào!
Tô Tử Mạch gật đầu cười nói: "Tiểu nữ không có yêu cầu gì khác, nếu đại trưởng lão không còn chuyện gì nữa thì mời ngài về trước!"
Dạ Đông Thần chỉ mong sao nghe được câu này, ông ta lập tức gật đầu đáp: "Được, vậy lão phu cáo từ trước đây, nếu Tô cô nương có chuyện gì có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào."
Sau khi dứt lời Dạ Đông Thần bèn dẫn theo Lạc Anh nhanh chóng rời đi, đợi đến khi bước ra khỏi đình viện Dạ Đông Thần mới chợt dừng chân nghĩ lại.
Vừa rồi Tô Tử Mạch bỗng nhiên lại đổi thành thế chủ động, làm giống như ông ta mới là người ngoài, Dạ Đông Thần không nhịn được vỗ đầu tức giận nói: "Tô Tử Mạch này đúng là gian xảo thật, lão phu lại bị nàng ta tính kế rồi!"
Lạc Anh bên cạnh lúc này cũng nghẹn ngào nói: "Đại trưởng lão, phải làm sao bây giờ? Bảo Bảo nghe lời Tô Tử Mạch đó như vậy, đợi đến lúc thần tôn đại nhân trở về chẳng phải ta lại càng không có cơ hội sao?"
"Ngươi đừng nôn nóng, vẫn còn mấy ngày nữa Dạ Ly Thần mới trở về, vừa rồi lão phu nhất thời sơ suất bị nha đầu đó tính kế, đợi lão phu quay về sẽ suy nghĩ kỹ hơn rồi bàn sau, nhất định phải nghĩ ra một cách không chút sơ hở nào để dạy dỗ mẹ con hai người họ một trận."
Lạc Anh nghe xong chỉ đành gật đầu, đi theo Dạ Đông Thần rời đi trước.
Sau khi Dạ Đông Thần rời đi, Bảo Bảo và Tô Tử Mạch cũng về phòng, thấy đã không có người ngoài ở đây, Tô Tử Mạch và Bảo Bảo cũng không nhịn được bật cười to.
"Mẫu thân, vừa rồi đúng là vui quá đi, Dạ Đông Thần đó chắc chắn sắp tức chết rồi!"
Thấy vẻ mặt vui mừng hớn hở của Bảo Bảo, Tô Tử Mạch chợt dừng lại, sau đó ôm Bảo Bảo vào lòng, giọng nói cũng hơi nghẹn ngào: "Bảo Bảo, khoảng thời gian này con vẫn ổn chứ? Mẫu thân thật sự rất nhớ con."
Nếu như vừa rồi Tô Tử Mạch cố tình giả vờ khóc lóc nức nở, vậy thì bây giờ nàng đang để lộ tình cảm chân thật nhất của mình.
Bảo Bảo giống như một tiểu đại nhân vừa vỗ lưng Tô Tử Mạch vừa dỗ dành nói: "Mẫu thân, người đừng khóc, khoảng thời gian này Bảo Bảo sống rất tốt, không có ai dám bắt nạt Bảo Bảo đâu."
Nghe thấy Bảo Bảo nói như vậy Tô Tử Mạch mới vui vẻ yên tâm một chút, khẽ xoa đầu Bảo Bảo nói: "Vậy thì tốt, con nói phụ thân con rời khỏi điện Lăng Vân ra ngoài có việc, con biết khi nào hắn về không?"
"Con cũng không biết chuyện này, nhưng có lẽ sẽ về nhanh thôi. Mẫu thân, có phải người sợ Dạ Đông Thần sẽ đến gây phiền phức cho chúng ta không? Người yên tâm đi, có Bảo Bảo ở đây, Bảo Bảo sẽ bảo vệ người mà!"
Bảo Bảo vừa nói vừa nắm chặt nắm đấm, trông dáng vẻ như một tiểu nam tử hán.
Tô Tử Mạch thấy vậy bật cười nói: "Không phải mẫu thân sợ ông ta sẽ gây phiền phức cho chúng ta, mẫu thân chỉ lo phụ thân con không có ở đây, đến lúc đó Dạ Đông Thần đó sẽ bị chúng ta bắt nạt thê thảm, ta lại không biết ăn nói với phụ thân con thế nào, dù sao ông ta cũng là đại bá của phụ thân con."
Bảo Bảo nghe xong chợt bĩu môi nói: "Mẫu thân người đừng lo lắng, tuy Dạ Đông Thần đó là đại bá của phụ thân, nhưng con nghe A Mông thúc thúc nói thật ra quan hệ của ông ta và phụ thân không hề tốt chút nào, hơn nữa ông ta cũng không đối xử tốt với Bảo Bảo, vẫn luôn muốn đưa nữ nhân kia làm mẹ kế của con, nữ nhân đó vừa xấu người vừa xấu nết, không thể nào sánh với mẫu thân người được."