Sau đó thưa cơ nói ra: “Tô cô nương, cô nương nhìn nam nhân cởi trần cao lớn bên kia, hắn ta tên là Mạc Lâm, là đệ tự do một tay lão phu chỉ dạy, tu vi của hắn ta và Tô cô nương xấp xỉ nhau, nếu Tô cô nương có hứng thú thì lão phu sẽ gọi hắn ta tới luyện tập với cô nương.”
Tô Tử Mạch nghe xong lời nói này, trong lòng lập tức đoán được ý đồ của Dạ Đông Thần, ngoài miệng Dạ Đông Thần nói là thi đấu đọ sức nhưng thực chất là muốn nhân cơ hội này ra oai phủ đầu với nàng.
Điểm này ngày cả đứa trẻ như Bảo Bảo còn có thể nhận ra, A Mông nhỏ giọng nhắc nhở: “Thần tôn phu nhân, ngài không thể đồng ý, đây nhất định là quỷ kế của Dạ Đông Thần, tuy tu vi của cái tên Mạc Lâm kia cũng là linh vương như ngài nhưng tu vi của hắn ta đã đạt đến linh vương cấp chín, phu nhân ngài chắc chắn không phải là đối thủ của hắn ta.”
Đứng trước lời khuyên nhủ của A Mông, Tô Tử Mạch làm như không nghe thấy, trực tiếp cười nói với Dạ Đông Thần: “Đại trường lão, ngài đã nói như vậy ta sao có thể cô phụ ý tốt của ngài được, cũng lâu rồi ta chưa động thủ với ai, nên cũng có chút ngứa tay.”
Dạ Đông Thần nghe thấy Tô Tử Mạch nói như vậy, vẻ mặt không che giấu được vui mừng, ông ta cũng không nghĩ tới Tô Tử Mạch sẽ dễ dàng đồng ý như vậy.
Vì đề phòng Tô Tử Mạch đổi ý, Dạ Đông Thần vội vàng gọi người đệ tử tên Mạc Lâm lại, cái người tên Mạc Lâm vừa đến thì hành lễ cung kính nói với Dạ Đông Thần: “Đệ tử bái kiến đại trưởng lão.”
“Không cần đa lễ. Vị này là Tô Tử Mạch cô nương, nàng chính là khách quý của điện Lăng Vân chúng ta, tu vi của nàng cũng xấp xỉ của ngươi, đợi lát nữa ngươi hãy cùng nàng luận bàn một lúc, nhớ kỹ lúc luận bàn tỷ thí phải biết điểm dừng, không nên làm tổn thương khách nhân của chúng ta.”
Khi Dạ Đông Thần nói đến câu sau cố ý tăng ngữ điệu, ngoài miệng nói biết điểm dừng không được làm tổn thương Tô Tử Mạch, nhưng nghe thế nào cũng thấy trong giọng điệu của ông ta mang một cỗ hương vị hung ác, dường như đang nói dối lòng vậy.
Đương nhiên Tô Tử Mạch biết Dạ Đông Thần đang nghĩ cái gì, nàng gật nhẹ đầu với Mạc Lâm rồi dẫn đầu đi vào trong sân, bước chân nhanh nhẹn khiến cho A Mông muốn giữ lại cũng không kịp.
Mạc Lâm thấy thế cũng đi theo sau Tô Tử Mạch, đi đến chỗ cách Tô Tử Mạch vài mét rồi dừng lại.
A Mông thấy thế hai hàng lông mày nhíu chặt lo lắng không thôi, Tô Tử Mạch xúc động như vậy lại khiến cho A Mông có chút trở tay không kịp, ngược lại Bảo Bảo lại nhìn ra A Mông có điểm không đúng, lôi kéo tay áo của A Mông nói: “A Mông thúc thúc, ngươi đừng lo lắng, mẫu thân của ta siêu giỏi đấy, nếu nàng đã dám cùng người khác luận bàn, thì người chắc chắn đã nắm phần thắng trong tay rồi mới làm như vậy.”
Nghe Bảo Bảo nói như vậy nhưng A Mông vẫn không thể nào yên tâm được, mà Dạ Đông Thần nghe Bảo Bảo nói xong thì nở nụ cười khinh miệt, lúc này ông ta thậm chí đã bắt đầu mường tượng ra trong đầu dáng vẻ thảm hại của Tô Tử Mạch khi bị Mạc Lâm đánh bại.
Mà trong sân lúc này, Tô Tử Mạch và Mạc Lâm cùng chắp tay về phía đối phương, Mạc Lâm mở miệng nói trước: “Tô cô nương, ngài là khách của điện Lăng Vân chúng ta, mời ngài xuất thủ trước.”
Mạc Lâm cũng không biết quan hệ giữa Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần, sau khi nhận được ám hiệu của Dạ Đông Thần đã nghĩ kỹ, đợi lát nữa giao đấu hắn ta nhất định phải dạy dỗ Tô Tử Mạch một trận mới được, bây giờ cứ nhường Tô Tử Mạch hai chiêu thì đến lúc thắng càng thêm vẻ vang.
Tô Tử Mạch nghe thấy vậy chỉ cười nhẹ một tiếng cũng không nói thêm gì, sau đó trực tiếp nâng tay đánh về phía Mạc Lâm.
Lúc này Tô Tử Mạch cũng có thực lực của linh vương cấp sáu, tuy kém Mạc Lâm ba cấp, nhưng khoảng cách cũng không quá lớn, Tô Tử Mạch vừa ra tay thì tia sáng màu xanh da trời lập tức tỏa ra từ bàn tay của nàng, ngay cả dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, nó vẫn rất chói mắt.
Sau khi Mạc Lâm nhìn thấy Tô Tử Mạch ra tay, vẻ mặt trở lên ngưng trọng, hắn ta cũng không vì tu vi của Tô Tử Mạch không bằng hắn ta mà chủ quan, dù sao vừa rồi Dạ Đông Thần cũng tự mình giáo phó cho hắn ta.
Chỉ thấy Mạc Lâm hơi động chân một chút, cả người lập tức rời ra mấy phân, trực tiếp trách thoát một chưởng này của Tô Tử Mạch.
Nhưng vẻ mặt của Tô Tử Mạch vẫn không hề thay đổi, động tác của Mạc Lâm hoàn toàn nằm trong dự tính của Tô Tử Mạch, ngay lúc Mạc Lâm tránh né thì thân thể Tô Tử Mạch uốn lượn, bàn tay vẫn không ngừng đẩy về phía trước, rồi uốn lượn một vòng cung hoàn mỹ trong không trung, sau đó tiếp tục đánh tới mặt của Mạc Lâm.
Thấy vậy Mạc Lâm không khỏi trợn to hai mắt, dường như không nghĩ tới chiêu thức của Tô Tử Mạch lại uyển chuyển như vậy, hơn nữa việc thay đổi chiêu thức vừa rồi của Tô Tử Mạch là đột ngột phát ra, có thể thấy được khả năng ứng biến và phản xạ của Tô Tử Mạch đều rất tốt.
“Tuyệt vời, không thể tin được, trong khoảng thời gian ngắn không thấy mà tu vi của phu nhân lại tăng nhiều như vậy.”
A Mông ở bên cạnh xem cuộc chiến nhịn không được bắt đầu khen ngợi, vốn ông ta còn lo lắng thay cho Tô Tử Mạch, nhưng sau khi nhìn thấy hai chiêu của Tô Tử Mạch, A Mông thoáng cái yên tâm không ít.
Thực lực của Tô Tử Mạch mạnh hơn ông ta đoán rất nhiều, như vậy xem ra cho dù Tô Tử Mạch không phải là đối thủ của Mạc Lâm thì ít nhất cũng có thể đảm bảo có thể rút lui mà không phải chịu quá nhiều tổn thương.
“Hừ, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, cứ từ từ mà xem.”
Dạ Đông Thần ở bên cạnh không nhịn được hừ lạnh một tiếng, dường như ông ta cũng không nghĩ tới năng lực thực chiến của nàng lại mạnh như thế, dù sao thân thủ của Mạc Lâm cũng là do ông ta dạy dỗ.
Vẻ mặt của Mạc Lâm càng trở nên ngưng trọng hơn khi nhìn thấy Tô Tử Mạch nhanh như vậy đã tấn công chính mình, đôi lông mày càng ngày càng nhíu chặt.
Lúc này vậy mà Mạc Lâm không hề có ý né tránh, Tô Tử Mạch thấy thế, trong lòng cũng nổi lên nghi vấn, nhưng nếu đối phương đã không né tránh thì đương nhiên nàng cũng không khách sáo.
“Ba.”
Chỉ thấy bàn tay của Tô Tử Mạch trực tiếp vỗ vào mặt của Mạc Lâm phát ra tiếng vang lớn, nhưng Tô Tử Mạch cũng không vì đánh trúng Mạc Lâm mà cảm thấy vui mừng, trái lại sau khi đánh trúng Mạc Lâm, Tô Tử Mạch nhanh chóng thu hồi chường phong về.
Lúc này trên mặt Mạc Lâm không hề có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy bị đánh trúng, ngược lại trên bàn tay của Tô Tử Mạch lại hơi đỏ lên, như thể vừa phải hứng chịu một phản lực rất lớn.
Sau khi Tô Tử Mạch thu hồi chưởng phong, vừa nhìn chằm chằm Mạc Lâm, vừa thầm nghĩ, da mặt của tiểu tử này sao lại dày như tấm thép vậy, một chưởng vừa rồi khi rơi xuống, bàn tay của nàng cũng bị tê dại rồi.
Sau một lúc trầm ngâm, sự bướng bỉnh của Tô Tử Mạch cũng bị khơi dậy, nàng cũng không tin chính mình không thể gây tổn thương cho cái tên Mạc Lâm này.
Lần này Tô Tử Mạch trực tiếp nắm chặt nắm đấm, lần nữa lao về phía Mạc Lâm, mà lần này Tô Tử Mạch lựa chọn tấn công vào bụng dưới của Mạc Lâm.
Phần bụng chính là một trong những bộ phận mềm yếu nhất của cơ thể, hơn nữa ở đây cũng tập trung phần lớn tạng phủ, cho dù một chưởng này không gây tổn thương cho Mạc Lâm, thì linh lực tích tụ trên tay cũng có thể làm tổn thương tạng phủ của hắn ta.
“Phanh.”
Nắm đấm của Tô Tử Mạch lại một lần nữa đánh trúng phần bụng rắn chắc của Mạc Lâm, điều khiến cho Tô Tử Mạch không ngờ tới chính là phần bụng của Mạc Lâm lại có thể cứng như sắt thép vậy.
Sau một lúc, phần bụng của Mạc Lâm đột nhiên truyền đến một cỗ phản lực mãnh liệt, cả người Tô Tử Mạch bị bay ra ngoài, khó khăn lắm mới miễn cưỡng đứng vững được.