Dạ Đông Thần nghe thế lại cau mày nói: "Lời này của ngươi là có ý gì, muốn bảo lão phu tự mình ra tay đối phó với Tô Tử Mạch? Ngươi nên biết thân phận của lão phu ở đây là gì, thủ đoạn lần trước của hai mẫu tử bọn họ ngươi cũng đã lĩnh hội được rồi đó, lão phu còn chưa kịp ra tay, bọn họ đã ở đó khóc lóc om sòm như kiểu lão phu đã bắt nạt họ rồi vậy. Nếu như lão phu lại ra tay, ngươi thấy người trong điện Lăng Vân này sẽ nhìn lão phu với con mắt như nào đây?"
Dạ Đông Thần nói tới đây, trong đầu cũng nhớ lại chuyện trước đó, khi đó Tô Tử Mạch vừa mới tới điện Lăng Vân, ông ta đã lĩnh hội được sự lợi hại của nàng rồi.
Lúc đó ông ta chẳng qua chỉ là quát nặng hai câu, Tô Tử Mạch và Bảo Bảo đã lập tức khóc thét đến vang vọng khắp cả điện Lăng Vân. Nếu như ông ta thật sự ra tay với Tô Tử Mạch, tới lúc đó chỉ e là toàn bộ người của điện Lăng Vân này đều sẽ ở sau lưng ông ta mà chỉ trích.
Cho dù Dạ Đông Thần có là đại trưởng lão cao quý của điện Lăng Vân này cũng không dám làm dân chúng phẫn nộ, chuyện này không khác nào nhược điểm của ông ta bị Dạ Ly Thần nắm thóp, nếu Dạ Ly Thần lợi dụng chuyện này mà nuôi mưu đồ lớn thì ông ta nhất định sẽ rất khó yên thân.
Nhưng Lạc Anh bên này lại nở nụ cười nham hiểm, nói: "Đại trưởng lão, lần trước là chúng ta không đủ chuẩn bị để ả Tô Tử Mạch đó khiến trở tay không kịp. Lần này chúng ta có thể chuẩn bị kỹ càng từ trước, nếu như Tô Tử Mạch và Bảo Bảo phạm lỗi, vậy ngài lấy thân phận là đại trưởng lão, trưởng bối của bọn họ mà ra tay trừng phạt cũng là lẽ đương nhiên. Tới lúc đó, trên dưới điện Lăng Vân này có ai dám nói gì ngài nữa."
Lạc Anh nói xong, Dạ Đông Thần lại như ngộ ra được gì đó bèn quay về phía nàng ta, liếc mặt một cái rồi nói: "Nghe ngươi nói thế, chẳng lẽ ngươi đã nghĩ ra được kế hoạch cụ thể rồi đúng không."
"Đại trưởng lão, Tô Tử Mạch đó là vừa mới tới điện Lăng Vân, với những quy tắc trong điện Lăng Vân vẫn còn chưa nắm vững, chúng ta chỉ cần nghĩ cách khiến Tô Tử Mạch vi phạm môn quy của điện Lăng Vân, tới lúc đó dĩ nhiên sẽ có thể quang minh chính đại mà trừng phạt nàng ta rồi."
Dạ Đông Thần nghe thế bỗng cười hà hà: "Ngươi nói chí phải, vậy ngươi hãy nói thử xem nên làm sao mới có thể dụ cho Tô Tử Mạch vi phạm môn quy đây?"
Lạc Anh lúc này ngó nhìn xung quanh một chút, sau đó tiến tới nói nhỏ bên tai của Dạ Đông Thần. Không lâu sau đó, Dạ Đông Thần khẽ cong khóe môi nở một nụ cười nham hiểm, lại nói: "Hay hay, quả nhiên là mưu kế hay, cứ theo lời của ngươi mà làm."
Hai ngày sau, Tô Tử Mạch đang dắt Bảo Bảo đi dạo trong điện Lăng Vân.
Sau khi trải qua chuyện lần trước, Dạ Đông Thần cũng không có tới tìm Tô Tử Mạch gây phiền phức nữa, trong lòng nàng cũng thấy thoải mái không ít. Thời gian này Dạ Ly Thân dù vẫn chưa trở về, nhưng mà có Bảo Bảo ở bên cạnh nàng bầu bạn khiến tâm tình cũng khoan khoái rất nhiều.
"Mẫu thân, chúng ta ra ngoài chơi đi, mỗi ngày đều ở nơi điện Lăng Vân tù túng này khiến con ngột ngạt đến sắp bệnh rồi."
Tô Tử Mạch đang dắt Bảo Bảo đi dạo, cậu bé lại bỗng quay sang bắt đầu oán thán với nàng.
Tuy rằng điện Lăng Vân này diện tích rất lớn, nhưng mà cứ đi tới đi lui như thế cũng chỉ có mấy nơi này. Hai ngày trước lúc A Mông dắt bọn họ đi một vòng ở điện Lăng Vân, Bảo Bảo cũng đã thấy chán ngấy lâu rồi.
Huống hồ, người bên trong điện Lăng Vân này phần lớn đều đối xử với Bảo Bảo rất mực cung kính, không dám đắc tội dù chỉ một chút. Còn có một phần nhỏ là người của Dạ Đông Thần lại càng kính sợ, tránh xa, không dám đụng tới cậu bé.
Ngoại trừ trò chuyện được với Tô Tử Mạch và A Mông ra, Bảo Bảo vốn dĩ không thể nói chuyện được với ai khác nữa cả, chuyện này với cậu bé mà nói quả thực chính là một nỗi dày vò cực lớn.
Tô Tử Mạch thấy Bảo Bảo rầu rĩ như thế cũng rất chua xót. Cũng vì đã xa cách nhau lâu như vậy cuối cùng mới có thể gọi là đoàn tụ thêm lần nữa, Tô Tử Mạch cũng rất coi trọng những yêu cầu mà Bảo Bảo đưa ra, dĩ nhiên cũng sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn cậu nhóc.
Nhìn thấy Bảo Bảo vẫn muốn ra bên ngoài điện Lăng Vân dạo chơi, Tô Tử Mạch cuối cùng vẫn thỏa hiệp mà nói: "Được rồi, con không được náo loạn nữa, mẫu thân sẽ đồng ý dắt con ra ngoài chơi. Nhưng mà phụ thân con có thể quay trở về bất cứ lúc nào, cho nên chúng ta không thể đi ra ngoài chơi quá lâu. Sáng mai ra ngoài chơi nhất định phải trở về trước khi trời tối, nếu con làm được thì ta sẽ dắt con ra ngoài."
"Mẫu thân người yên tâm đi, Bảo Bảo nhất định sẽ nghe lời người nói. Bất cứ lúc nào người nói về thì chúng ta sẽ về lúc đó, con nhất định sẽ không trì hoãn."
Bảo Bảo ước mình có thể lập tức ra bên ngoài điện Lăng Vân chơi, trước điều kiện mà Tô Tử Mạch đưa ra dĩ nhiên là dù muốn dù không cũng đều đồng loạt đồng ý.
Chỉ là Tô Tử Mạch và Bảo Bảo không biết, cuộc trò chuyện của hai người họ đã bị một hạ nhân chăm sóc vườn ở gần đó nghe được, tên hạ nhân đó vừa nghe được cũng đã lập tức tới thông báo cho Dạ Đông Thần.
Lúc Dạ Đông Thần biết được tin sáng mai Tô Tử Mạch muốn dắt Bảo Bảo ra ngoài điện Lăng Vân, không khỏi lộ ra vẻ mặt hớn hở nói: "Ha ha ha, thật sự không ngờ cơ hội lại tới nhanh như vậy, xem ra không cần chúng ta phải lên kế hoạch dụ cho Tô Tử Mạch phạm lỗi, bản thân nàng ta cũng đã chủ động mắc câu rồi."
Lạc Anh đứng bên cạnh cười nói: "Đại trưởng lão, đây là ông trời cũng đang giúp chúng ta. Quy tắc được ghi rõ của điện Lăng Vân là bất cứ người nào cũng đều không được tự tiện rời khỏi điện Lăng Vân, nếu như muốn rời khỏi nhất định phải được điện chủ hoặc hội trưởng lão cho phép. Bây giờ điện chủ là Dạ Ly Thần không có ở đây, vậy nhất định phải được đại trưởng lão ngài cho phép mới có thể rời khỏi, Tô Tử Mạch và Bảo Bảo nếu như không xin chỉ thị của ngài mà trực tiếp rời khỏi thì chính là vi phạm vào môn quy, tới lúc đó sẽ có thể quang minh chính đại trừng trị bọn họ."
Nói đến đây, Lạc Anh đắc ý đến không nhịn được mà cười to, Dạ Đông Thần thấy thế cũng hùa theo mà cười.
Sáng hôm sau, Tô Tử Mạch dắt Bảo Bảo theo chuẩn bị rời khỏi điện Lăng Vân, A Mông gần đây vẫn luôn bận bịu sắp xếp mọi chuyện trong ngoài nên Tô Tử Mạch cũng không có nói chuyện mình định dắt Bảo Bảo rời khỏi điện cho người kia biết.
Hơn hết là nàng với Bảo Bảo lần này chỉ đi dạo bên ngoài một chút, sáng đi rồi tối về, chút chuyện nhỏ nhặt này cũng không cần làm phiền tới A Mông.
Lúc Tô Tử Mạch dắt Bảo Bảo đang hí hửng đi tới cổng lớn của điện Lăng Vân đã phát hiện Dạ Đông Thần và Lạc Anh đang chờ sẵn ở đó rồi.
Nhìn thấy hai người này, Tô Tử Mạch không khỏi nhíu mày, Bảo Bảo lại bày ra vẻ mặt ghét bỏ mà nói: "Mẫu thân, hôm nay chúng ta cũng xui xẻo thật đó, còn chưa ra ngoài đã đụng phải hai tên quỷ đáng ghét này, thực sự là xúi quẩy."
Tô Tử Mạch nghe thế bèn xoa xoa đầu Bảo Bảo, sau đó trực tiếp cầm tay của Bảo Bảo đi về phía của Dạ Đông Thần và Lạc Anh.
"Tô cô nương là đang chuẩn bị đi đâu thế, các ngươi không phải là muốn rời khỏi điện Lăng Vân đó chứ?"
Tô Tử Mạch cũng không biết quy tắc của điện Lăng Vân, nghe Dạ Đông Thần nói thế cũng trực tiếp gật đầu nói: "Đúng vậy, ta chuẩn bị dắt Bảo Bảo ra ngoài dạo một vòng, lẽ nào đến chuyện này đại trưởng lão cũng muốn xen vào à?"
"Hừ, Tô Tử Mạch, ngươi thật sự là to gan, không được sự cho phép của lão phu đã muốn tự mình rời khỏi điện Lăng Vân, quả thật là không xem quy tắc của điện Lăng Vân ra gì mà."
Dạ Đông Thần qua một tiếng vô cùng vang dội, đứng cách phía xa cũng đều có thể nghe thấy, đã có không ít đệ tử của điện Lăng Vân nghe được động tĩnh mà tới vây quanh.
Tô Tử Mạch lúc này mới cả kinh, trong lòng phảng phất một linh cảm chẳng lành. Nghe được ý tứ trong lời nói của Dạ Đông Thần như thế, hình như điện Lăng Vân này có quy tắc không cho phép người khác tùy tiện rời đi.