Đối diện với lời chất vấn của Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch lại lạnh lùng nói: “Trước kia, lúc ta không có ở đây, không phải Bảo Bảo được ngài chăm sóc rất tốt đó sao? Bây giờ ta đi rồi, tin rằng ngài nhất định sẽ không để cho Bảo Bảo chịu uất ức.”
Sau khi nói xong, Tô Tử Mạch bèn chuẩn bị rời đi. Dạ Ly Thần thấy thế, đột nhiên nhanh trí, nói: “Nàng nói không sai. Nhưng mà dù sao thì vi phu cũng là điện chủ của điện Lăng Vân, không chắc lúc nào đó lại phải rời đi, đến lúc đó chỉ có thể để Lạc Anh đến chăm sóc Bảo Bảo thôi. Dù sao thì Lạc Anh cũng là một nữ tử kỹ tính, loại chuyện như chăm sóc trẻ con này, vi phu cũng không yên tâm để một hán tử không cẩn thận như A Mông làm.”
Vừa nghe lời này, Tô Tử Mạch lập tức dừng chân. Con của mình sao có thể để nữ nhân Lạc Anh kia đến chăm sóc?
Nếu như Lạc Anh đó muốn cướp Dạ Ly Thần, vậy nhường thì nhường thôi. Nhưng mà Bảo Bảo là máu thịt của mình, tuyệt đối không thể để Lạc Anh nhúng chàm.
Nghĩ đến đây, Tô Tử Mạch quay đầu, lớn tiếng quát Dạ Ly Thần: “Dạ Ly Thần, ta cảnh cáo ngài, đừng có để nữ nhân đó đến gần Bảo Bảo!”
Trông thấy Tô Tử Mạch mắc mưu, Dạ Ly Thần thở dài nói: “Ai, vi phu cũng không muốn như vậy. Nếu như nàng chịu ở lại, đương nhiên không cần làm phiền đến Lạc Anh.”
Tô Tử Mạch do dự trong chốc lát, cuối cùng mở miệng: “Được, vậy ta sẽ tạm thời ở lại, đợi Bảo Bảo hoàn toàn hồi phục, ta sẽ dẫn nó rời đi.”
Sau khi nói xong, Tô Tử Mạch lại đi vào trong phòng, đóng cửa lại. Dạ Ly Thần thấy thế, không khỏi nở nụ cười nhàn nhạt. Bất kể ra sao thì cũng coi như đã giữ được Tô Tử Mạch ở lại, kế tiếp cứ từ từ nghĩ cách thay đổi thái độ của nàng đối với mình là được.
Sau khi Tô Tử Mạch về lại trong phòng, mới phát hiện Bảo Bảo đã tỉnh lại, nói với Tô Tử Mạch một cách yếu ớt: “Mẫu thân, con mới bị làm sao vậy?”
Nhìn thấy dáng vẻ này của Bảo Bảo, Tô Tử Mạch lập tức đau lòng, nói: “Bảo Bảo không sao, lúc nãy con chỉ là không cẩn thận ngất xỉu đi mà thôi. Phụ thân con đã xem qua cho con rồi, không có trở ngại gì lớn, con không cần phải lo lắng.”
Vì không để cho Bảo Bảo lo lắng, Tô Tử Mạch cố ý nói nhẹ nhàng bâng quơ. Bảo Bảo nghe thế thì gật đầu, nói: “Như vậy à, vậy sao chỉ có một mình mẫu thân thôi, phụ thân đi đâu rồi?”
“Phụ thân con có việc bận, cho nên đã đi trước rồi, có mẫu thân chăm sóc con là đủ. Có phải con đói rồi không? Bây giờ mẫu thân sẽ tự mình đến nhà bếp nấu cho con.”
Trông thấy Tô Tử Mạch muốn đi, Bảo Bảo kéo Tô Tử Mạch lại, nói: “Mẫu thân đừng đi, chuyện nhỏ như vậy, người cứ bảo phụ thân làm là được, không cần người phải tự động tay đâu.”
Bảo Bảo không quên mục đích thật sự mà mình giả bệnh là để làm cho Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch hòa thuận. Nhưng mà bây giờ chỉ có một mình Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần lại không có đây, vẫn nên nghĩ cách gọi Dạ Ly Thần qua đây trước mới được.
Tô Tử Mạch vừa nghe Bảo Bảo nhắc đến Dạ Ly Thần, trong lòng không khỏi có chút không vui. Nhưng nàng lại không thể thể hiện quá mức rõ ràng trước mặt Bảo Bảo, dù sao thì tình trạng của Bảo Bảo còn đó, nếu như để nó biết mình và Dạ Ly Thần đang có mâu thuẫn, làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Bảo Bảo, như vậy sẽ không tốt.
Nghĩ đến đây, Tô Tử Mạch chỉ có thể tùy tiện viện một cái cớ: “Bảo Bảo, không phải mẫu thân mới nói với con rồi sao? Phụ thân con có rất nhiều việc phải làm, không có thời gian ở mãi chỗ này.”
“Cốc, cốc, cốc!”
Tô Tử Mạch vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên. Tô Tử Mạch nghe thấy tiếng vang thì không khỏi sửng sốt. Nàng đi qua mở cửa ra nhìn, chỉ thấy Dạ Ly Thần đang bưng thức ăn đứng ngoài cửa.
“Sao ngài lại qua đây? Ta đồng ý ở lại đây, tất cả đều là để chăm sóc Bảo Bảo, ta không muốn nhìn thấy ngài.”
Vừa nhìn thấy Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch không có sắc mặt gì tốt, đặc biệt là trước đó tên này còn nói muốn để cho Lạc Anh chăm sóc Bảo Bảo, Tô Tử Mạch vẫn luôn ghi nhớ chuyện này.
Đối mặt với Tô Tử Mạch mang vẻ mặt bất thiện, Dạ Ly Thần lại bình tĩnh nói: “Thân thể của Bảo Bảo vừa mới tốt lên, hiện tại đang là lúc suy yếu, đồ ăn bình thường càng phải đặc biệt chú ý hơn. Lúc nãy vi phu đã cố ý phân phó nhà bếp chuẩn bị thức ăn, cố ý đưa đến cho Bảo Bảo ăn.”
Tô Tử Mạch nghe thấy lời này, cũng biết Dạ Ly Thần nói có lý. Nàng trực tiếp đoạt lấy thức ăn trong ta Dạ Ly Thần, sau đó xoay người đóng mạnh cửa lại.
Dạ Ly Thần thấy vậy, không khỏi lộ ra một nụ cười khổ, nhưng cũng không lập tức bỏ đi, mà đứng ngoài cửa kiên nhẫn chờ đợi.
“Bảo Bảo, con xem mẫu thân mang gì đến cho con này, thức ăn nóng hôi hổi đó.”
Bảo Bảo thấy Tô Tử Mạch bưng thức ăn về, vô thức nhìn ra sau lưng Tô Tử Mạch, nhưng mà sau lưng Tô Tử Mạch lại trống không không hề có người khác. Bảo Bảo thấy vậy thì không khỏi thất vọng.
Xem ra, mẫu thân còn đang giận phụ thân, thậm chí còn không cho phụ thân vào phòng, cứ tiếp tục như vậy cũng không được.
Khi Bảo Bảo đang sốt ruột trong lòng, Tô Tử Mạch đã lấy đôi đũa chuẩn bị đút Bảo Bảo ăn. Bảo Bảo thấy thế, nhanh trí nói: “Mẫu thân, hai ngày này người luôn chăm sóc con, đã rất vất vả lắm rồi. Bây giờ, việc nhỏ như đút ăn này cứ để cho phụ thân làm đi, cũng không thể để phụ thân được hời vậy được.”
“Bảo Bảo, mẫu thân đã nói với con rất nhiều lần rồi, phụ thân con có việc cần làm, không thể…”
Tô Tử Mạch nói được một nửa, cửa phòng đột nhiên bị người ta mở ra. Dạ Ly Thần vừa đi qua, vừa nói: “Hình như vi phu mới nghe thấy Bảo Bảo gọi ta, cho nên đã trực tiếp đi vào, nàng sẽ không tức giận chứ?”
Dạ Ly Thần đi thẳng đến trước mặt Tô Tử Mạch, trên mặt còn treo nụ cười đắc ý. Tô Tử Mạch nhìn thấy thì không khỏi á khẩu không nói được. Nàng cũng không thể đuổi Dạ Ly Thần ra ngoài ngay trước mặt Bảo Bảo.
Bảo Bảo nhìn thấy Dạ Ly Thần, lập tức vui mừng, nói: “Phụ thân, người đến rồi à! Mẫu thân chăm sóc con vất vả như vậy, người là tướng công của người ta sao cũng không biết giúp đỡ một chút, thật là tệ quá mà!”
Đối diện với lời dạy dỗ của Bảo Bảo, Dạ Ly Thần vội vàng gật đầu, nói: “Bảo Bảo, con nói không sai, là phụ thân sai rồi, sau này phụ thân nhất định sẽ sửa đổi.”
Sau khi nói xong, Dạ Ly Thần đi tới, tự mình đút Bảo Bảo ăn. Tô Tử Mạch đứng bên cạnh nhìn, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng nể mặt Bảo Bảo, nàng vẫn nhịn xuống.
Dù sao chỉ là ăn bữa cơm, cũng không tốn bao nhiêu thời gian, đợi Dạ Ly Thần đút Bảo Bảo ăn xong rồi đuổi hắn đi là được.
Bảo Bảo ở bên nhìn hết biểu cảm của Tô Tử Mạch vào trong mắt. Sau khi ăn một miếng cơm, Bảo Bảo bỗng nhiên nói: “Phụ thân, người đừng chỉ đút một mình con, đến bây giờ mẫu thân cũng chưa ăn cơm đâu, khẳng định cũng đói rồi, người đút mẫu thân ăn trước đi.”. Đọc thê𝐦 các chươ𝗻g 𝐦ới tại == TrU𝐦 Tru𝙮ệ𝗻.𝗏𝗻 ==
Trong lúc nói chuyện, Bảo Bảo còn nháy mắt với Dạ Ly Thần. Dạ Ly Thần vừa nhìn lập tức hiểu ra, đây là cơ hội Bảo Bảo tạo ra cho mình.
Chỉ thấy Dạ Ly Thần nhìn về phía Tô Tử Mạch nói: “Tử Mạch, nàng luôn chăm sóc cho Bảo Bảo, khẳng định cũng đã đói rồi, hay là nàng cũng ăn một chút đi.”
Dạ Ly Thần vừa nói, vừa gắp một miếng thịt đưa về phía Tô Tử Mạch. Tô Tử Mạch thấy thế, vô thức lùi lại mấy bước, miệng thì vội nói: “Ta không đói, ngài vẫn nên cho Bảo Bảo ăn trước đi rồi nói. Nếu như ta đói, tự nhiên sẽ đi ăn cơm, ta cũng không phải là một đứa nhỏ.”
Nhìn thấy Tô Tử Mạch không nể mặt như vậy, Dạ Ly Thần theo bản năng nhìn về phía Bảo Bảo. Lúc này vẫn phải dựa vào sự giúp đỡ của Bảo Bảo mới được.