"Tôi rất bình thường không phải đi bệnh viện đâu"
Phương Uyên nhớ là cơ thể của nguyên nữ phụ này rất khoẻ mạnh mà.
"Vậy chuyện lúc nãy là sao, cả chuyện cô dám ra tay với tôi nữa" vừa nói nói hắn vừa đưa tay lên mặt chỗ bị cô đấm phải lúc sáng. Vẻ mặt thì vẫn lạnh lùng như cũ.
"chuyện này... là do tôi tưởng anh có ý đồ xấu nên ...nên tôi mới đánh anh " Càng nói về sau giọng cô càng nhỏ dần.
Lúc đấy cô đã biết là mình xuyên qua đâu càng không biết anh là nam chính nên cô mới tưởng anh là ăn trộm, đã vậy còn kéo tay cô nữa hoảng quá nên cô mới đấm thôi.Chứ thường ngày cô hiền lắm đấy ... chỉ mới bắt cướp giúp cảnh sát mấy lần.
" Không phải hôm qua cô còn leo lên giường quyến rũ tôi sao, sao bây giờ thế nào lại đổi cho tôi thành ý đồ xấu rồi" Phong Lãnh khuôn mặt vẫn lạnh lùng nói với vẻ châm chọc,
" Không ý tôi không phải thế"
" Do cưới nhau cũng đã một năm rồi mà anh cũng chưa vào phòng tôi lần nào cộng thêm người đẹp trai, giàu có như anh đây tiền tiêu không hết muốn gì được đấy làm sao có thể có ý đồ xấu với tôi được, chuyện này tôi cầu còn không được."
" Tôi chỉ là sợ ai giả dạng anh vào đây có ý đồ bất chính thôi, dù sao bây giờ thời buổi hiện đại như vậy chuyện giả dạng này cũng rất nhiều mà đúng không, đề phòng vẫn hơn ha"
Phương Uyên hốt hoảng giải thích cô sợ anh sẽ nhận ra cô không phải là nguyên chủ. Nếu nhận ra có phải anh cho rằng cô bị thần kinh rồi ném cô vào trại không.
" À vậy là cô trách tôi không vào phòng ngủ cùng cô phải không "
" Tất nhiên là không rồi "
" Ha Loại người như cô mà cũng sợ có người có ý đồ bất chính với mình cơ , cô không đi tính kế hãm hãi người ta là may rồi " anh bật cười nhưng là giọng cười châm chọc giễu cợt.
" Anh..."
" Sao tôi nói sai gì à "
Thôi được rồi anh ta mắng nguyên chủ không phải mắng cô nên cô không phải tức giận.
" Không, anh nói không sai vậy nên bây giờ tôi sẽ đi chuẩn bị để đi ly hôn cho anh thoát khỏi con người như tôi được chưa"
Nói rồi cô đi vào phòng lúc sáng mình tỉnh dậy. Để lại anh đứng đấy đôi mắt thâm trầm nhìn theo.
Vào phòng cô mở tủ đồ của nguyên thân lấy một chiếc áo sơ mi đơn giản kín đáo nhất trên tủ cùng một chiếc quần bò ống rộng. Tủ đồ của nguyên thân thì có rất nhiều váy nhưng mà lại hở quá cô không dám mặc.
Chọn quần áo xong cô đi vào trong nhà vệ sinh. Trong gương cô thấy nguyên chủ trang điểm rất đậm vậy mà không tẩy trang đi ngủ, cô tẩy lớp trang điểm đi. Mặc dù trang điểm như vậy nhưng nước da nguyên chủ vẫn rất đẹp, căng láng mịn trắng nhưng hơi khô, bây giờ cô mới nhìn rõ khuôn mặt của nguyên chủ.
Khá giống cô đời trước chỉ là béo hơn thôi. Đời trước cô rất ăn uống tập thể dục rất đầy đủ nhưng vẫn rất gầy, cô cao hơn mét sáu lăm nhưng mới có bốn mươi hai cân thôi, mà nguyên chủ chắc hơn mét sáu và tầm năm mươi cân. Tóc cô cũng là tóc ngắn của nguyên chủ thì dài nhưng lại giống tóc cô là đen óng mượt tự nhiên.
Sau khi đã sửa soạn đàng hoàng xong cô không trang điểm mà cầm các giấy tờ cần thiết theo rồi đi ra ngoài luôn.
" Đi thôi " cô nói với anh, lúc này anh đang ngồi ở ghế trầm tư như suy nghĩ điều gì.
Nghe thấy cô nói anh quay đầu lại.Anh thấy cô rất khác không còn ăn mặc quái gở trang điểm loè loẹt như trước nữa mà bây giờ trông giản dị thoải mái hơn rất nhiều .
Thấy anh nhìn mình như vậy, cô sợ anh phát hiện ra điểm khác thường liền nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!