CHƯƠNG 23: ĐỒ TỐT TUYỆT THẾ
Đồ tổ truyền?
Lúc này đến lượt Diệp Khôn trợn to hai mắt, có điều ngẫm lại cũng không lạ, hậu cung của Hoàng đế mà, không tính Hoàng hậu chỉ tính phi tử, tài nhân, chiêu dung gì đó chắc chắn không ít, ba ngàn thì có phần hơi quá nhưng mấy chục thậm chí mấy trăm là có khả năng. Một ngày một người, cho dù siêu nhân cũng bị ép thành xác khô, muốn hưởng ơn mưa móc đương nhiên phải học những loại kỳ thuật này.
Tổ tiên phát minh ra “Đế vương bí lục” này đúng là người trong nghề, bạn sói tri âm mà.
Diệp Khôn tỉnh táo lại hỏi: “Bí lục ở đâu?”
Tô Xuân Vinh cười híp mắt nhìn lên bàn,, trên bàn bày một hàng sách vô cùng ngay ngắn, cuốn “Đế vương bí lục” kia lại kẹp ở giữa, trước đó ông ta đã từng khuyên Hoàng Thượng tu luyện, nhưng Hoàng Thượng không nghe, sao hôm nay Hoàng Thượng lại nhớ tới chuyện này vậy?
Diệp Khôn vội vàng tìm kiếm quyển “Đế vương bí lục” mà tổ tiên đã truyền lại kia, tất cả đều là chữ phồn thể, chỉ có điều qua loa có thể nhận ra được.
Anh cẩn thận lật xem từng tờ, mười mấy trang phía trước đều là phần ghi chép về các đế vương các triều đại trước, các loại tâm đắc gì đó Diệp Khôn hoàn toàn không thấy hứng thú. Anh lật tiếp mấy tờ sau, cuối cùng cũng coi như tìm được thứ cần tìm.
Anh nâng “Đế vương bí lục” cười híp mắt xem tiếp: “Đế vương quyết” một đêm mười nữ nhân, làm không biết mệt. Sướng, sướng chết rồi! Diệp Khôn vui đến nỗi nước chảy nước bọt, mắt sáng lóe lên, đúng là thứ đồ tốt tuyệt thế mà, ha ha ha!
Phần ghi chép của chương “Đế vương quyết” kia chính là phương pháp tu luyện kỳ thuật phòng the và công dụng tuyệt vời của nó, còn có phần chú thích và tâm đắc của Đế vương các đời, trong đó có một đời đế vương mạnh mẽ nhất một đêm thị tẩm mười nữ nhân mà vẫn không biết mệt.
Diệp Khôn vui vẻ một hồi, sau đó cố nhịn lại sự kích động trong lòng, ánh mắt nhìn Tô Xuân Vinh ra hiệu, lão Tô “Đế vương quyết” này sẽ không gạt người đấy chứ? Một đêm thị tẩm mười nữ nhân lại còn không biết mệt, chuyện này có quá khoa trương không?
Tô Xuân Vinh cúi người nói: “Hoàng Thượng, chuyện này chính xác vô cùng, lúc đại đế Thần Vũ lâm hạnh, nô tài hầu hạ ở bên cạnh.”
Diệp Khôn vuốt mạnh mũi mình, ý của lão Tô chính là lúc tổ tiên đại đế Thần Vũ của làm chuyện kia thì ông ta hầu hạ ở bên cạnh. Vậy ông ta chính là hàng thật đúng giá rồi. Quyển sách “Đế vương bí lục” này thật sự là sách hay tuyệt thế, ha ha ha.
Sau khi vui vẻ đủ rồi, anh sa sầm mặt, chỉ vào hái hoa đạo tặc Liễu Hoài Xuân lạnh giọng nói: “Trẫm hận nhất chính là mấy kẻ tiểu nhân phá hoại trinh tiết của nữ tử, người đâu kéo ra ngoài, chém!”
Đáng thương cho Liễu Hoài Xuân, cho tới lúc này gã ta vẫn chưa hiểu rõ bản thân đã đắc tội với Hoàng đế lúc nào. Gã vừa nghe được Hoàng đế hạ lệnh kéo ra ngoài chém thì đã sợ đến mức trợn trừng mắt, ngất ngay tại chỗ, ngay cả tiếng kêu tha mạng cũng không thốt nên lời.
Cũng trách gã gặp phải vận rủi, chỉ chút xíu nữa thôi gã đã có được cơ hội hưởng vinh hoa phú quý. Nếu không có quyển “Đế vương bí lục” kia thì gã chỉ cần viết ra hết toàn bộ thuật tâm pháp của thải âm bổ dương, chắc chắn Diệp Khôn sẽ không chém đầu gã, thậm chí sẽ cho gã chức quan nho nhỏ, đương nhiên tiền đề trước đó là gã phải cắt bỏ tiểu huynh đệ của mình, trở thành Liễu công công mới được.
Quân tử không nói đùa, lúc này Diệp Khôn lấy ra trăm ngàn lượng bạc thưởng cho Mục Hiếu Trung, còn chia như thế nào đó là chuyện của Mục Hiếu Trung anh sẽ không hỏi tới. Còn về việc thăng quan ba cấp đó là chuyện sau này, dù sao anh cũng đã hứa miệng với đám người của Mục Hiếu Trung rồi.
Mục Hiếu Trung và đám cấm vệ bí mật cảm động đến đỏ mắt, máu nóng sôi trào, tất cả đều quỳ xuống, thề sống thề chết tận trung với Hoàng đế.
Tô Xuân Vinh thấp giọng nhắc nhở: “Hoàng Thượng, đã đến giờ lâm triều.”
Diệp Khôn liếc mắt nói: “Ngươi cứ nói hôm nay thân thể của Trẫm không khỏe, không lâm triều đâu, có sớ gì dâng lên thì cứ việc nhận lấy.”
“…” Tô Xuân Vinh không nói gì, trên tay Hoàng Thượng nâng quyển ‘Đế vương bí lục’ không nỡ buông tay, chắc không phải muốn luyện ngay bây giờ đấy chứ?
Trừ bản thân Hoàng Thượng ra, trong thiên hạ cũng chỉ có một mình ông ta mới được xem qua quyển “Đế vương bí lục” này, bên trong không chỉ ghi chép tâm thuật, cách tu luyện thuật phòng the của đế vương, mà còn ghi chép lại một một môn kỳ công võ học thượng thừa tên là Đế vương huyền công.
Trước đó, Hoàng Thượng cũng từng muốn tu luyện kỳ thuật phòng the “Đế vương quyết” nhưng muốn tu luyện thuật phòng the này, tiền đề là phải tu luyện được Đế vương huyền công, sau khi đột phá được cảnh giới cấp năm sẽ tu luyện “Đế vương quyết” tiếp, làm như vậy mới có hiệu quả.
Nhưng Hoàng Thượng lười biếng, lại không chịu khổ, cả ngày mê muội trong tửu sắc, không nhắc lại chuyện tu luyện gì đó nữa, hôm nay nói tới chuyện cũ, ông ta phải nhắc nhở một lần nữa: “Hoàng Thượng, muốn tu luyện ‘Đế vương quyết’ thì phải tu luyện ‘Đế vương huyền công’ trước.”
‘Đế vương huyền công’ là một môn võ học thượng thừa, được xưng tụng là một trong ngũ đại thần công đương thời. Môn võ công này sở trường về sự kiên cường, mạnh mẽ, bá đạo. Tô Xuân Vinh là hoạn quan, cho dù ông ta có muốn học lén cũng không có cách nào.
“Mẹ kiếp, phức tạp vậy sao?” Diệp Khôn chửi một tiếng, sau đó vội vàng lật xem cách tu luyện ‘Đế vương huyền công’, cũng còn đỡ, chỉ cần chăm chỉ tu luyện, đột phá năm tầng cảnh giới phía trước, thì mấy tầng cảnh giới phía sau chỉ là chuyện nhỏ, huyền công cũng có thể tự nhiên mà tu luyện được, thật là một thứ tốt không còn lời gì để miêu tả.
Vì lý tưởng vĩ đại của anh đây, vì hạnh phúc của ba ngàn giai nhân chốn hậu cung, anh đây có vất vả một chút cũng không sao.
Thấy vẻ dứt khoát trên gương mặt Hoàng Thượng, Tô Xuân Vinh thở phào nhẹ nhõm, các đời Hoàng đế của Đại Chu, có ai mà không phải là cao thủ võ học đương thời đâu? Nhưng đến đời Diệp Khôn này coi như bỏ đi rồi, cũng may hắn đã quyết tâm tu luyện, ồ, chắc không phải Hoàng Thượng đã ăn quả đắng chỗ Lệ Phi rồi chứ?
Nghĩ đến Lệ Phi, ánh mắt già nua của ông ta lóe qua ánh sáng khiến người ta chấn động cả hồn phách, chỉ cần vẫn còn một hơi thở thì bất cứ người nào cũng đừng hòng cướp được hoàng quyền Diệp thị.
Tô Xuân Vinh tự mình biết mình, cho dù ông ta có dã tâm cướp đoạt ngôi vị Hoàng đế thì chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng ông ta không bước qua được một chữ nghĩa, hơn nữa hoạn quan đã định sẵn là kẻ thất bại rồi.
Thay vì mạo hiểm không bằng củng cố vị trí tổng quản nội thị giám, có câu nói một triều hai vua, Diệp Khôn là Hoàng đế ngồi một chỗ, còn ông ta lại là Hoàng đế đứng một chỗ, dưới một người, trên vạn người, ông ta cũng đã rất thỏa mãn.
Có thể nói Tô Xuân Vinh là nguyên lão ba đời tuyệt đối trung thành với hoàng triều Diệp thị, chỉ đáng tiếc Diệp Khôn có lòng phòng bị cực lớn đối với ông ta.
Điều này cũng không trách được Diệp Khôn. Giang sơn này vốn dĩ không phải của anh, linh hồn của anh chỉ là chiếm cứ thân xác này, vì vậy trừ Lan Phi và Hạnh Nhi ra, người anh tin tưởng nhất chỉ có Mục Hiếu Trung còn lại những người khác anh đều đề phòng.
Lúc này Diệp Khôn hứng thú bừng bừng, vội vàng muốn tu luyện “Đế vương huyền công” vì thế đuổi hết đám người Tổ Tử Luân và bọn cấm vệ đi ra, chỉ bảo một mình Mục Hiếu Trung ở lại để chỉ anh cách tu luyện “Đế vương huyền công”.
Võ học trong thiên hạ, trăm sông đổ về một biển, tu luyện tâm pháp không gì ngoài hành công thổ nạp, tập trung khí xông thẳng lên huyệt vị, thông suốt tám mạch kỳ mạch, mười hai kinh chính, hành công thổ nạp, Diệp Khôn chỉ cần dựa vào cách tu luyện được ghi chép trong “Đế vương bí lục” là được. Thứ anh không hiểu chính là kinh mạch huyệt vị trong cơ thể người, vì vậy cần phải có cao thủ chỉ điểm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!