CHƯƠNG 37: TIẾU NGẠO GIANG HỒ
Có thị nữ đem rượu và thức ăn lên, Diệp Khôn đẩy Tiểu Đào Hồng cô nương vào lòng Mục Hiếu Trung, mình thì ôm Như Ý rồi uống vài hớp rượu, ăn chút thức ăn.
Người ta đều nói tới Lưu Hương Các mà chưa mời được tứ đại hoa khôi đến bồi rượu thì không thể xem như đã đến Lưu Hương Các, Diệp Khôn cũng không ngoại lệ, cho người gọi tú bà tới, chọn bừa một người trong tứ đại hoa khôi đến bồi rượu.
“Ôi, thực sự xin lỗi Diệp công tử.” Tú bà cười cực kỳ chuyên nghiệp: “Bốn cô nương ấy đều đang tiếp khách, thực sự không thể phân thân ra được, hay là để ta gọi Bạch Linh cô nương qua đây, nàng ấy hát rất hay đó, cũng đã từng là hoa khôi nổi tiếng nhất một thời ở đây.”
Đã từng nghĩa là giờ đã hết thời, Mục Hiếu Trung híp mắt, muốn nổi giận, tú bà này không biết sống chết, lại dám gọi một nữ nhân đã hết thời tới bên Hoàng Thượng?
Diệp Khôn phất tay, cười nói: “Nếu bốn vị cô nương đều đã có khách thì thôi, cứ gọi Bạch Linh đến đây là được.”
Bây giờ anh là Tích Hoa công tử, không phải Hoàng Thượng, cho nên phải giữ sự khiêm tốn, hơn nữa anh cũng không phải là người ngang ngược bá đạo, cũng nghĩ đến một chiêu hay để nổi tiếng.
Tú bà không ngờ Diệp công tử tốt như vậy, lập tức cười híp mắt rời đi, rất nhanh sau đó lại có một thị nữ mang một chiếc bàn thấp tới, và một cây đàn phong cách cổ xưa.
Tiếp đó, Bạch Linh mặc một thân đồ trắng chậm rãi bước vào, sau khi nhẹ nhàng cúi chào thì ngồi bên cạnh chiếc bàn thấp, thấp giọng nói: “Xin hỏi Diệp công tử muốn nghe khúc gì?”
Bạch Linh còn rất trẻ, dung mạo cũng xem là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trên gò má bên trái của nàng có một vết sẹo mờ.
Thật ra chỉ cần thoa nhẹ một chút phấn lên trên là có thể che được vết thương kia đi nhưng không biết là nàng ấy quên? Hay là cố ý làm vậy?
Anh cảm thấy vết sẹo mờ này cũng không làm mất đi dung nhan xinh đẹp tuyệt trần của Bạch Linh, quan trọng là nàng ấy có phong vận rất hấp dẫn, chẳng trách nàng ấy lại thản nhiên tự tin như vậy.
Diệp Khôn không cần đoán cũng biết là vì vết sẹo này nên Bạch Linh mới không giữ được vị trí hoa khôi, đúng là không khỏi khiến người ta cảm thấy đáng tiếc.
Anh cười nói: “Không vội, Bạch Linh cô nương tinh thông các khúc nhạc, tại hạ ngâm trước một khúc, không biết Bạch Linh cô nương có thể đàn lại hay không?”
Bạch Linh ngẩn ra, đôi mắt đẹp nhìn thẳng Diệp Khôn, trong lòng lập tức thoải mái hơn.
Văn nhân tao khách hứng thú nhất là thể hiện tài năng, vì cô nương mà mình thích làm thơ phổ nhạc, tình cảnh này nàng cũng đã trải qua nhiều, chỉ là từ khi nhan sắc đi xuống, giá trị của nàng cũng rớt xuống ngàn trượng, gần như không còn sĩ tử nổi danh nào đến mời nàng gảy đàn, làm thơ phổ nhạc cho nàng nữa.
Vị Diệp công tử này rất hòa nhã nhưng cũng không nổi tiếng lắm? Hắn làm như vậy e rằng chỉ là muốn nổi tiếng mà thôi.
Hiện tại giá trị của nàng rớt xuống ngàn trượng, xưa đâu bằng nay, dù sao cũng đang rảnh rỗi, cứ ở bên vị Diệp công tử tính tình nhã nhặn này cũng được.
Phong trần nữ tử bán nghệ không bán thân như nàng cũng từng vô cùng nổi tiếng một thời, không phải là không có bạc để tự chuộc thân, chỉ là nàng chưa từ bỏ ý định, đến nay vẫn ở lại Lưu Hương Các là hy vọng có thể tìm được một tình lang tâm đầu ý hợp, sau đó mới chuộc thân hoàn lương.
Từ trang phục Diệp Khôn mặc và gia đinh vây quanh bên cạnh, nàng nhìn ra được hắn là công tử thế gia đại tộc, có thể không có danh tiếng gì nhưng sự khiêm tốn của Diệp Khôn đã lấy được ấn tượng tốt của nàng. Nàng sai thị nữ mang bút mực tới, tự mình cầm bút lắng nghe, coi như là tôn trọng Diệp Khôn.
Diệp Khôn làm sao biết nàng lại suy nghĩ phức tạp như vậy, anh chỉ muốn nhờ Bạch Linh để lấy được danh hiệu Tích Hoa công tử mà thôi.
Thời hiện đại, Diệp Khôn cũng không được coi là người đam mê võ hiệp, nhưng hồi đi học cũng sẽ mượn bạn tiểu thuyết võ hiệp về âm thầm xem để giết thời gian rảnh rỗi.
Mặc dù ba anh là giáo viên ngữ văn trung học, yêu cầu nghiêm khắc với Diệp Khôn, nhưng sự lười biếng của Diệp Khôn đã định anh không có duyên với trường đại học nổi tiếng, chỉ có thể học ở các trường đại học loại hai loại ba, sau khi tốt nghiệp làm công sống qua ngày.
Trong tất cả tiểu thuyết võ hiệp của Kim đại hiệp, anh chỉ xem mấy quyển, có chút ấn tượng với “Anh hùng xạ điêu”, “Tiếu ngạo giang hồ”, “Lộc đỉnh ký”, và các bản làm lại ‘Tiếu ngạo giang hồ’ của Hồng Kông và Đại Lục. Anh cũng có thể ngâm lại ca khúc chủ đề “Biển xanh một tiếng cười” nhưng anh thích ca khúc chủ đề của bản phim Hồng Kông sản xuất hơn.
Anh không nhớ ai đã phối nhạc và hợp tấu ca khúc chủ đề ở bản Hồng Kông nhưng nghe rất thoải mái, khiến anh nhiệt huyết sôi trào, có tinh thần làm việc.
Thời hiện đại có hằng hà sa số các ca khúc thịnh hành, tùy tiện lấy một bài ra lừa người thì hẳn cũng có thể khiến ai nấy đều kinh ngạc, anh ngâm bài “Biển xanh một tiếng cười” mà bản thân thích nhất.
Biển xanh cười
Sóng dạt dào đôi bờ
Chìm nổi theo sóng, mãi nhớ ngày hôm nay
Trời xanh cười
Thế sự chìm nổi tựa sóng triều
Kẻ thắng người thua, chỉ trời xanh mới biết
Giang sơn cười
Mưa bụi xa xăm
Sóng khi dâng khi tận, hồng trần tục thế, tri âm biết mấy người
Gió mát cười
…
Trong lòng Bạch Linh nhận định, cho dù Diệp Khôn có tên tuổi, cũng không phải là nổi tiếng, cho nên cũng không quá để ý đến khúc mà anh ngâm, chỉ là bởi vì Diệp Khôn nhã nhặn nên có được ấn tượng tốt của nàng mà thôi.
Đến khi nghe được khúc nhạc mà Diệp Khôn hát đầu tiên nàng có vẻ kinh ngạc, sau đó lập tức trở nên ngưng trọng, khúc nhạc này nàng chưa từng nghe, hoàn toàn phá vỡ thường thức âm luật đơn thanh điệu mà nàng biết.
Khúc nhạc lưu loát như nước chảy mây trôi, mang theo sự tang thương từng trải trong cuộc sống, nhưng khí thế tiếu ngạo thương sinh hùng hồn cao ngạo, rầm rộ, động lòng người.
Đây chính là một khúc nhạc mới độc đáo, nhất định lưu danh thiên cổ!
Trên gương mặt xinh đẹp của Bạch Linh hiện ra vẻ thẹn thùng, kích động không thôi, ánh mắt nàng nhìn Diệp Khôn hoàn toàn khác nhau trước.
Thật không ngờ vị Diệp công tử nho nhã lịch thiệp này lại là một vị đại tài tử đã trải sự đời, đúng là xấu hổ vì trước đó đã coi thường anh, cũng may là lúc đó không biểu lộ ra ngoài, nếu không thì hẳn sẽ vô cùng xấu hổ.
Đừng nói là nàng một vài cô nương khác trong phòng cũng có phản ứng như vậy, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt tôn kính không thôi.
Mục Hiếu Trung và một vài cấm vệ Long Hổ đều là người học võ, đã từng xông xáo giang hồ, cạn bát rượu lớn ăn miếng thịt to, hoành đao lập mã, cầm kiếm đi khắp nơi, khoái ý ân cừu, một khúc “Biển xanh một tiếng cười” này vừa hợp với sự hào sảng của họ, ai nấy nghe thấy đều không kìm chế được tính tình, say mê như uống rượu, nhiệt huyết sôi trào.
Diệp Khôn ngâm xong, nhìn Bạch Linh, ánh mắt như muốn hỏi ý kiến của nàng.
Hai gò má Bạch Linh đỏ lên, nàng vội vàng đứng lên, nhẹ nhàng đáp lễ: “Diệp công tử, Bạch Linh nhất thời… Nhất thời bị khúc nhạc này làm kinh ngạc, không thể ghi lại toàn bộ, vô cùng hổ thẹn, xin công tử thứ lỗi.”
Diệp Khôn đứng lên hoàn lễ, cười ha ha: “Ta ngâm thêm vài lần là được, Bạch Linh cô nương không cần như vậy, tiểu sinh không dám nhận.”
Anh học theo tình tiết trong phim cổ trang trên ti vi, ra vẻ nho nhã, khiêm tốn vô cùng.
Trong lòng Diệp Khôn đắc ý, nhìn bài “Biển xanh một tiếng cười” này vừa ngâm ra thì tất cả mọi người trong phòng đều lập tức khiếp sợ, hắc hắc, cảm giác này đúng là sung sướng chết đi được.