CHƯƠNG 45: TÍCH HOA CÔNG TỬ
Diệp Khôn vô cùng thoải mái, Đổng Cát Tân đúng là bạn tri kỷ, giống như biết rõ tâm tư của anh đây, ông khen như đã tâng bốc Tích Hoa công tử do anh “tạo” ra lên đến tận trời, đúng là anh em tốt.
Ai, không đúng, ông là nhạc phụ đại nhân của anh đây, may mắn anh đây là chân long thiên tử, cửu ngũ chí tôn, nhạc phụ đại nhân ông cũng phải nghe lời anh đây, ha ha ha.
Một đám đại thần dồn dập phụ họa, liên tục tán thưởng Tích Hoa công tử văn từ có một không hai, bậc thầy trăm năm khó gặp, muốn kiểu lời nịnh hót tuôn ra ngợp trời, Diệp Khôn muốn không cười cũng khó.
Đám đại thần này đều là những tay lõi đời am hiểu quan sát sắc mặt của người khác. Bọn họ chỉ nhìn vẻ mặt đó của Hoàng Thượng đã biết, ai dám làm trái lại chắc chắn sẽ khiến long uy giận dữ, cho nên cứ xuôi theo dòng là tốt nhất. Hơn nữa, Tích Hoa công tử người ta cũng đúng là có bản lĩnh, chỉ riêng kiểu chữ Hành do tự mình sáng tạo đã khiến người ta thán phục không ngớt.
Đương nhiên, trong lòng bọn họ càng lúc càng khó chịu đối với Binh bộ Thượng Thư Đổng Cát Tân, lão già ông đã cướp hết cơ hội tâng bốc của mọi người rồi, đúng là đáng ghét.
Diệp Khôn tâm trạng vô cùng vui sướng, anh đứng lên nói: “Tốt, kỳ tài hiếm có như vậy đúng là may mắn của Đại Chu ta, trẫm sẽ ban danh hiệu cho Tích Hoa công tử!”
Lời này vừa nói ra, cả sảnh đường ồ lên, Hoàng Thượng ban thưởng danh hiệu, đây là trường hợp đầu tiên trong giới văn nhân sĩ tử, Tích Hoa công tử có danh hiệu này, danh phận của mọi người càng chắc chắn hơn.
“Hoàng Thượng anh minh.” Lần này, không đợi Binh bộ Thượng Thư Đổng Cát Tân mở miệng nói trước, một đám đại thần đã giành kẻ trước người sau phụ họa theo, ra sức nịnh nọt.
Diệp Khôn còn chưa kịp lẻn ra khỏi hoàng cung thì chuyện Hoàng Thượng ban tên cho Diệp công tử là “Tích Hoa công tử” đã như gió truyền khắp hoàng thành. Vinh hạnh đặc biệt như vậy, sao có thể không khiến cho những sĩ tử liều mạng khổ học kia ghen tỵ chứ?
Ghen tỵ thì ghen tỵ, nhưng bọn họ cũng đâu dám ghen ghét Hoàng Thượng, đó chính là tên quý do đích thân Hoàng Thượng ban đấy, cho dù người ta có đụng chạm quan gia, thì quan lão gia cũng không dám quản, mà phải giao cho Hoàng Thượng đích thân xử trí.
Bọn họ chỉ có thể cảm thán người ta tốt số, còn mình số khổ, đương nhiên chuyện này cũng khích lệ rất nhiều học sinh càng thêm chăm chỉ học hành, cố gắng vùi đầu khổ học để có được công danh lợi lộc, làm rạng rỡ tổ tông.
Lúc Diệp Khôn gặp Cung Thanh Nhi lần nữa, anh rõ ràng cảm nhận được ánh mắt nàng ấy nhìn mình đã không giống trước.
Có điều gương mặt xinh đẹp của mỹ nhân vẫn trơ trơ, thần thái lạnh lùng giống như cấm người khác đến gần.
Ánh mắt Diệp Khôn đảo một vòng, rất nhanh đã hiểu được lý do, anh khom người cúi chào mỹ nữ, miệng liên tục nhận lỗi: “Chậc, Cung tiểu thư, lúc đó tiểu sinh cũng là bất đắc dĩ, cho nên mới… chuyện kia, xin Cung tiểu thư tha thứ cho, tiểu sinh nhận lỗi với nàng.”
Cung Thanh Nhi hừ lạnh, lúc này vẻ lạnh lùng trên mặt mới bớt đi mấy phần, nàng sai người đến Lưu Hương Các nghe ngóng, tốn ít bạc đã thăm dò được tin tức nàng muốn biết. Diệp công tử này chính là Diệp công tử kia, còn huynh trưởng mà người nào đó nói với nàng ta có lẽ căn bản không tồn tại.
Được lắm, dám lừa gạt bổn tiểu thư? Lúc đó gương mặt xinh đẹp của Cung Thanh Nhi giận đến tái xanh, nàng ước gì có thể cắn mạnh người nào đó mấy cái để nguôi giận, có điều sau khi nàng đàn nhạc khúc “Biển xanh một tiếng cười” vài lần, sau đó lại nhìn kiểu chữ Hành rất có phong cách kia thì cơn giận cũng nguôi đi không ít.
Trong thời đại trọng văn khinh võ này, tài tử phong thái xuất chúng rất được ưa chuộng, được chào đón và sùng bái khắp nơi, cho dù Cung Thanh Nhi một lòng chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền cũng không ngoại lệ.
Sáng sớm, tin tức Hoàng Thượng ban tên quý cho người nào đó vừa truyền ra, càng khiến lòng nàng chấn động. Tuy hắn không thành thật, hơn nữa còn rất háo sắc, có điều dại khái cũng coi như có bản lĩnh.
Nàng làm mặt lạnh đương nhiên là vì thể diện cũng là vì tức giận trước đó Diệp Khôn không thành thật, nhưng bây giờ người ta đã chân thành xin lỗi, nàng cũng thuận thế mà bỏ qua.
Sau khi Tiểu Ngọc tỳ nữ bên cạnh dâng trà thơm xong thì biết điều lui ra, chỉ để lại tiểu thư và Diệp Công tử tài tử phong lưu nổi tiếng Đại Chu ở riêng với nhau.
Diệp Khôn lấy từ ống tay áo rộng ra một xấp bản vẽ nháp đã vẽ xong từ lâu, anh
cười híp mắt đặt trước mặt Cung Thanh Nhi.
Hai má của Cung Thanh Nhi đỏ bừng, chỉ một cái miếng dán ngực nho nhỏ thôi mà nàng đã bị giày vò đến độ trằn trọc trở mình không ngủ được, một xấp bản vẽ nháp này không biết lại là thứ trò chơi hại người gì đây?
Có điều, ham muốn tò mò mãnh liệt rốt cuộc vẫn chiến thắng ngượng ngùng, nàng cầm xấp bản vẽ nháp trước mặt, lật ra xem từng tờ.
Tất cả đều là mấy thứ kỳ lạ, khiến nàng nhất thời khó mà hiểu rõ, đương nhiên đây cũng là vì kỹ thuật vẽ của người nào đó quá tệ, vẽ rất đơn giản, mà khái niệm của cổ đại và hiện đại khác xa hoàn toàn, trong thời gian ngắn như vậy Cung Thanh Nhi xem không hiểu là chuyện bình thường.
Tuy Cung Thanh Nhi xem không hiểu, nhưng trong lòng lại dâng lên niềm vui vô cớ, bậc thầy Diệp đường đường là kỳ tài văn từ hiếm có trên đời, không ngờ kỹ thuật vẽ tranh lại tệ như vậy, nàng ta nhịn không được phì cười.
Mặt mo của Diệp Khôn đỏ lên, anh cười gượng vài tiếng, sau đó ho nhẹ, thay bản thân giải thích: “Con người không ai hoàn mỹ cả, nếu ai cũng mười phân vẹn mười thì đã là thánh nhân rồi, ha ha.”
Cung Thanh Nhi không nhịn được lại khẽ cười, cũng coi như ngươi nói có lý, bổn tiểu thư sẽ tha cho ngươi một lần. Cung Thanh Nhi phát hiện được nhược điểm của người nào đó, trong lòng nàng thoải mái hơn nhiều.
Mỹ nhân mỉm cười, nụ cười trăm vẻ rỡ ràng, khiến Diệp Khôn nhìn không chớp mắt.
Biểu hiện như lang sói của người nào đó khiến Cung Thanh Nhi đầu tiên là hơi tức giận, sau đó trong lòng lại dâng lên mấy phần đắc ý, nàng có vài phần tự tin với dung mạo của bản thân, đổi thành kẻ khác nếu dùng dáng vẻ như lang sói này mà nhìn nàng, chắc chắn nàng sẽ trở mặt ngay.
Nàng ưỡn cao khuôn ngực mềm mại, rất có vài phần cảm giác ra oai, nhưng miệng lại thầm thở dài: “Ta đã là hoa tàn ít bướm, không sánh được với những hoa khôi xinh đẹp khắp hoàng thành kia, hai…”
Diệp Khôn ngẩn ra, sau đó mỉm cười, tTrong lòng anh hiểu rõ, người ta đây là đang trắng trợn khoe khoang, cũng là đang kể khổ với anh đây mà.
Bàn về dung mạo khí chất, Cung Thanh Nhi, Thanh Ngọc, Lam Yến mỗi người mỗi vẻ, không phân cao thấp, Nhưng ở Cung Thanh Nhi lại toát lên cảm giác thành thục mà thiếu nữ không có, hơn nữa vóc người cực kỳ nóng bỏng, cặp cúp ngực vĩ đại kia mắt nhìn cũng đoán ra được cỡ 36D nhỉ?
Trong lòng Diệp Khôn rất muốn dùng tay sờ thử, rất muốn xác nhận thị lực của mình có chính xác không?
Trong lòng suy nghĩ như vậy nên ánh mắt khó tránh khỏi bộc lộ ra ngoài. Cung Thanh Nhi ưỡn ngực, mắt đẹp híp lại, gã này quả nhiên không chịu nổi những nữ nhân xinh đẹp, chả trách chạy đi dụ dỗ năm kỹ nữ lẳng lơ ở Lưu Hương Các kia, thật sự quá đáng ghét…
Diệp Khôn đột nhiên nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ: “Tên khốn không có mắt nào nói thế? Bổn công tử nhất định đánh gã rụng không còn cái răng nào! Cung tiểu thư sắc nước hương trời, ngay cả đại tài tử anh tuấn lịch thiệp, phong lưu phóng khoáng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở như tại hạ đây cũng bị dung mạo tuyệt sắc của tiểu thư mê hoặc đến thần hồn điên đảo, không còn phân biệt được đông tây nam bắc nữa đấy.”