CHƯƠNG 55: HỔ BÁO KỴ
Sau khi Diệp Khôn rời khỏi Lưu Hương Các, anh đến ba tiệm vải Cung Kỳ của Cung đại mỹ nữ, nàng ta dự định chuyển nghề sang bán rượu, vải vóc và quần áo đã được may sẵn bán giảm giá, khách hàng lũ lượt kéo đến, tranh giành nhau mua hàng, đã giải quyết được gần xong hết rồi.
Cung Thanh Nhi đem vải vóc còn thừa lại ở một cửa hàng đem đến hai cửa hàng còn lại để giảm giá xử lí nốt, cửa hàng để trống kia, đã bắt đầu sửa chữa thành cửa hàng rượu rồi, không bao lâu nữa là có thể kinh doanh.
Diệp Khôn vô cùng hài lòng, Cung đại mỹ nữ làm việc quả thật vô cùng nhanh nhẹn, không hổ là nữ cường nhân.
Anh thiết kế đồ đựng cỡ lớn, đã phái người đến cửa hàng đồ sứ để đặt hàng, nhiều nhất một tuần là sẽ làm xong, sẽ được chuyển đến căn cứ bí mật của Hắc Y Vệ.
Diệp Khôn không thể nào ủ rượu trong hoàng cung, rồi lại vận chuyển từ trong hoàng cung ra, vì vậy, anh chọn căn cứ bí mật của Hắc Y Vệ để cất rượu, vừa tiện lợi, bảo mạt lại an toàn.
Cách chưng cất rượu, thật ra cũng rất dễ, chú ý nắm chắc được mức lửa và thời gian là được, đến lúc đó anh sẽ là người chuyên phụ trách chưng cất rượu.
Nhàn hạ bên ngoài cả nửa ngày trời, Diệp Khôn trở về hoàng cung, đi vào ngự thư phòng ngồi một lúc, mới lấy tấu chương của Võ Công Hầu Thường Thanh Sơn ra xem xét cẩn thận.
Bản tấu của Thường Thanh Sơn rất dài, lúc đó Diệp Khôn không có thời gian xem xét cẩn thận, chỉ cần biết kết quả là được rồi, bây giờ có thời gian, anh muốn cẩn thận xem lại quá trình chiến đấu, bao gồn cả những tình huống thiệt hại trong trận chiến, đây cũng là điều mà trước đó Thường Thanh Sơn đặc biệt nhắc đến.
Bởi vì nội các Trương Đình Đăng lấy danh làm hòa, thành công kéo dài thời gian mười ngày, vì Võ Công Hầu Thường Thanh Sơn mau chóng ra tiền tuyến, tập hợp đại quân, phân chia quân lính bí mật di chuyển tác chiến đã thắng được những thời gian quý báu.
Cả quá trình chiến đấu, bách tính sơ tán, hầu như đều tiến hành theo kế hoạch ban đầu, trong thời gian Kim binh truy kích, Thường Thanh Sơn đã đích thân dẫn quân đánh một màn phục kích vô cùng tuyệt vời, dẫn dắt quân lính tấn công, tiêu diệt được hơn bảy ngàn quân địch, chiếm được vô số chiến lợi khí.
Nhìn thấy số liệu tổn thất, Diệp Khôn không khỏi hít một hơi lạnh, mười lăm ngàn Kim binh cưỡi ngựa bị phục kích, đã chiếm được một ư thế lớn, vậy mà vẫn tổn thất hàng vạn binh lính, bị thương gần hai vạn người, nhưng bây giờ sức chiến đấu của Kim binh cũng vô cùng mạnh mẽ.
Đối với tình huống của Kim quốc, Diệp Khôn không hiểu, chỉ biết là giống với Mông Cổ trong thời nước T xưa, người ở đó thường chăn nuôi làm chủ, ai ai cũng giỏi cưỡi ngựa bắn cung, một khi xảy ra chiến tranh, già trẻ gái trai đều trở thành chiến sĩ trên chiến trường.
Mẹ ơi, khó trách nhân khẩu của Kim quốc không nhiều, nhưng lại dám tuyên bố có hàng trăm vạn chiến sĩ, thời điểm nước Đại Chu hưng thịnh nhất, hoàng đế Hồng Võ dẫn quân đánh về phía Bắc, cũng không cách nào tiêu diệt được nước Kim, lực chiến đấu của quân lính nước Kim không phải mạnh một cách bình thường.
Diệp Khôn xoa xoa thái dương đang đau đớn, triều Đại Minh trong thời nước T cổ, có hỏa thương hỏa pháo, vậy mà vẫn không địch lại được ngựa sắt của Mãn Thanh, lực chiến đấu của kỵ binh nhà Thanh quả thật vô cùng đáng sợ.
Ấy, đợi chút, triểu Đại Nguyên của nước T cổ, ngựa sắt không phải càn quét khắp các nước châu Âu, mở ra một lãnh thổ nước T rộng lớn như vậy sao?
Lúc đó, kỵ binh của triều Nguyên là kỵ binh hạng nhẹ, nhưng kỵ binh của châu Âu đã bị đanh bại nặng nề đến bước khuất phục.
Diệp Khôn đã từng tò mò mà mở một số tư liệu về lịch sử để đọc, kỵ binh hạng nhẹ của nhà Nguyên là một người cưỡi hai con ngựa, thậm chí nhiều hơn, tập kích vạn dặm, phát huy tối đa khả năng của kỵ binh.
Nếu như trong tay anh đây có một con ngựa sắt ưu tú như vậy, anh sẽ để cho đám dân đen tụi bây xem xem, ai mới là người lợi hại nhất, hừ hừ!
Anh đột nhiên nhớ đến Hổ Báo Kỵ, bàn tay phải đập mạnh xuống bàn, cao giọng nói: “Lão Thẩm.”
“Có nô tài.” Đại tổng quản Tô Xuân Vinh vẫn đứng trong góc vội vàng bước đến: “Hoàng Thượng có gì dặn dò?”
“Gọi chỉ huy của Hổ Báo Kỵ đến đây.” Diệp Khôn cũng không ngẩng đầu dậy, nhấc bút lên vẽ gì đó lên trên tờ giấy.
Lúc này, trời đã tối, người bận rộn một ngày, đa số cũng đã đi ngủ hết rồi, phó chỉ huy Hồ Chiêu Lĩnh của Hổ Báo Kỵ lại đang ngồi trong thư phòng đọc sách.
Từ buổi triều ngày hôm đó, Hoàng Thượng hỏi hắn về việc làm thế nào để giải vây điệu Vân Vũ, sự tồn tại của hắn dường như đã bị lãng quên vậy, chuyện này đối với một người hết lòng vì sự nghiệp, muốn được ghi tên trong sử sách như hắn quả thực là vô cùng giày vò.
Hắn đã rất nhẫn nại đợi hơn hai năm không dễ gì mới có thể thu hút được sự chú ý của Hoàng Thượng, nhưng Hoàng Thượng lại như quên đi sự tồn tại của hắn, sao hắn có thể không vội cho được chứ?
Hoàng Thượng là hôn quân sao? Ông không chỉ từng nghĩ một lần về vấn đề này, có lẽ, trước kia Hoàng Thượng quả thực là một hôn quân, nhưng sau cơn bệnh kia, Hoàng Thượng như trở thành một người khác, từ những hành động của Hoàng Thượng những ngày gần đây, đã thể hiện ra được tác phong của một vị minh quân rồi.
Hổ Báo Kỵ, từng gây chấn động đại lục, chỉ mới nghe phong phanh về kỵ binh mà đã khiến kẻ địch vô cùng khiếp sợ, vậy mà giờ đây lại chỉ còn trên danh nghĩa, sớm đã bị mọi người lãng quên.
Nếu như, Hoàng Thượng có thể xem trọng, hắn tuyệt đối có đủ tự tin để có thể huấn luyện Hổ Báo Kỵ không thua kém những gì mà vị vua sáng lập đã làm!
Nếu như, Hoàng Thượng thật sự là minh quân, nếu như, Hoàng Thượng thực sự có mưu lược phi phàm, hắn ta chắc chắn có thể dẫn dắt Hổ Báo Kỵ lên chiến trường, càn quét khắp nơi, thành lập công lao bất tử!
Ài, Hoàng Thượng, người còn muối thần phải đợi đến bao giờ?
Hồ Chiêu Lĩnh đang cảm thán, quản gia trong phủ lại vội vàng chạy đến báo cáo, truyền đến khẩu dụ của thánh thượng, lệnh cho hắn lập tức xuất cung diện thánh.
Hồ Chiêu Lĩnh không khỏi phấn chấn tinh thần, Hoàng Thượng, cuối cùng cũng gọi hắn ta tiến cung rồi!
Hồ Chiêu Lĩnh vội vàng thay cung phục, cùng tiểu thái giám đến truyền khẩu dụ vội vã tiến cung diện thánh.
Sau khi Hồ Chiêu Lĩnh thỉnh an, chắp tay đứng ở đó, nhìn thấy Hoàng Thượng vẫn đang viết gì đó trên giấy.
Diệp Khôn đặt chiếc bút tự chế xuống, ngẩng đầu lên, nhìn Hồ Chiêu Lĩnh đang đứng ở phía trước: “Hồ chỉ huy có hiểu biết gì về Kim quốc?”
Ánh mắt Hồ Chiêu Lĩnh khẽ chấn động, hắn ngẩng đầu dậy, lớn tiếng đáp: “Hồi Hoàng Thượng, thần, hiểu.”
Hắn đã tham gia quân đội từ lúc mới hơn mười tuổi, tác chiến anh dũng, lập công vô số, thăng chắc từng bước một nhờ tài dùng quân, một lần gánh vác nhiệm vụ chỉ huy ở ải Vân Dương, trấn thủ ải Vân Dương hai năm, chiến đấu với Kim quân không dưới một trăm trận, đối với phong tục và nhân tình của Kim quốc, hắn hiểu vô cùng rõ.
Hoàng Thượng đêm khuya gọi hắn vào cung, lại hỏi về tình hình của Kim quốc, trong lòng hắn đã thầm đoán được một số điều, có lẽ đây là cơ hội của Hổ Báo Kỵ, hắn phải nắm lấy thật chắc.
Diệp Khôn nghe Hồ Chiêu Lĩnh nói rất nhiều, đất nước Kim rộng lớn này, có vẻ khá giống với Thanh Quốc của nước T cổ, cũng không khác biệt lắm so với những gì anh được biết, những thứ này, đã đủ rồi.
“Hồ chỉ huy sứ, ngươi đã nghe qua chiến thuật bầy sói chưa?”
Hồ Chiêu Lĩnh khẽ ngơ ra, ban nãy nói các loại tình huống về nước Kim, đột nhiên Hoàng Thượng lại chuyển chủ đề, thật sự khiến tư duy của hắn theo không kịp.
Có điều, về sói, hắn cũng có chút hiểu biết, sói là loại động vật sống theo bầy đàn rất hung ác và xảo quyệt, hay đi săn theo bầy và rất ít khi thất bại.
Ý của Hoàng Thượng là…
Hắn đã lờ mờ đoán ra được ý của Hoàng Thượng, đây là một kiểu chiến thuật, chiến thuật săn bắt kiểu bầy sói, thật ra, kiểu chiến thuật này không phải là không có, chỉ là trong quân sự được gọi là du kích mà thôi.
Khi Diệp Khôn đặt mười mấy tờ giấy đã được bôi vẽ trong một thời gian dài ra trước mặt hắn, giải thích qua một hồi, sắc mặt Hồ Chiêu Lĩnh dần dần trở nên ngưng trọng.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!