Hai năm sau. Khu AB căn cứ.
"Một đêm hai gói mì, nhanh lên đừng đòi hỏi." Một người đàn ông cường tráng thô lỗ nói.
"Vợ của ngươi chỉ được mỗi khuôn mặt đẹp, mặt hàng này chỉ được một gói mì, chịu thì giao dịch, không thì thôi." Tên mặt chuột phun nước miếng trả lời.
"Một gói quá ít, thêm hai cái bánh quy."
"Không thêm, vợ ngươi chỉ đáng một gói mì."
Người vợ ở trong căn phòng rách nát đang không ngừng run rẩy, đôi mắt vẩn đục không ánh sáng, trên người chỉ có một miếng vải mỏng, bên tai quanh quẩn cuộc giao dịch của chồng và "khách hàng", đây không phải lần đầu cô làm chuyện này. Người chồng vốn yêu thương cô lại xem cô như công cụ kiếm ăn, mạt thế tiến đến mạng người còn không bằng một cái bánh.
Người vợ lấy từ trong túi ra một lọ máu, ngửa đầu uống cạn, đây là máu của tang thi, cô đã dùng cơ thể của mình để nhờ người giúp cô thu thập. Trong mắt người vợ hiện lên vẻ oán độc, cô muốn đem hai người ngoài kia cùng xuống địa ngục!
Hai kẻ đó có vẻ đã thương lượng xong, vẻ mặt dâm dê bước vào phòng.
Hình ảnh người tự nguyện uống máu tang thi đã xảy ra ở các ngóc ngách ngõ nhỏ trong căn cứ. Họ đã tuyệt vọng, không còn ý chí sống sót, chỉ còn lại sự thù hận và phẫn nộ.
...
Trong một ngôi nhà đơn giản, được ở nơi này chỉ có những cặp vợ chồng có con, một tên đàn ông hung hăng đá vào cái bàn.
"Khóc khóc khóc, suốt ngày chỉ biết khóc, hiện tại căn cứ đã ngừng cung cấp sữa, giữ lại chúng nó cũng chẳng được ít lợi gì, giữ lại chỉ thêm ồn ào!"
Một người phụ nữ trang điểm diêm dúa không để ý nói: "Mày kệ tụi nó đi, nó mà chết thì đổ lỗi cho lãnh đạo, liên quan gì đến chúng ta."
Cách một cánh cửa, một bé gái ôm lấy em trai vài tháng tuổi vào lòng, cố gắng dỗ dành bé. Ngoài cô và em trai ra, nơi này còn vài đứa trẻ tương tự khác, tuổi cũng không lớn.
Căn cứ sẽ cung cấp sữa miễn phí cho trẻ nhỏ, hai người ngoài kia không phải vợ chồng, họ bắt lấy trẻ em chỉ vì muốn lãnh lấy sữa rồi uống. Cô không phải con của họ, ở đây chỉ có em trai cô đang ôm là con của người phụ nữ kia, em ấy đã ba ngày chỉ có thể uống nước, cô cũng không tốt hơn bao nhiêu. Chỉ cần căn cứ ngừng cung cấp đồ ăn, cô chắc chắn sẽ bị họ bán.
Bé gái đưa em trai cho một đứa bé khác, cô đi đến cuối góc phòng, mở ra cửa sổ nhỏ, một bóng dáng nhanh nhẹn liền nhảy vào. Đây là một con tang thi mèo, chỉ cần để nó cắn hai kẻ kia... chỉ cần để nó cắn! Bé gái đưa tay cho chú mèo, để nó cắn mình, sau đó bỏ nó vào túi, nước ra khỏi cửa phòng.
"Ba... mẹ, em trai... đói."
"Mau im... Aaaaa..." Người đàn ông vừa mở miệng liền bị con mèo nhào qua cắn nát mặt, người phụ nữ thét chói tai chạy trốn nhưng trước cửa đã bị bé gái chặn lại. Ánh mắt của bé chứa đầy hận ý: "Cùng nhau chết đi."
Tiếng hét thảm từ trong căn nhà vang lên, một lúc sau đám trẻ bước ra khỏi nhà, chúng đã chuyển hoá thành tang thi, người duy nhất không chuyển hoá là đứa nhỏ mà bé gái đang ôm, dù đã trở thành tang thi nhưng bé vẫn sẽ bảo vệ em trai, bảo vệ em trai...
Một bóng đen xuất hiện trong hẻm tối, đút cho mỗi đứa bé một giọt máu, chờ cho chúng thức tỉnh trí tuệ liền dẫn chúng vào nhà, an bài nhiệm vụ cho chúng, còn không quên cho đứa nhỏ uống sữa.
Bóng đen chính là bé tang thi Dự Dự từng bị Bạch Cẩm Niên đóng băng thành que kem kia. AB căn cứ là khu vực nó phụ trách.
Hai năm nay họ không ngừng tăng cấp, Đường Mạch có thể lưu trữ máu của bản thân vào một chai thủy tinh nhỏ để mọi người đem theo, có thể dùng nó để giúp tang thi thức tỉnh trí tuệ.
Đội quân dị thú của Ôn Lễ đã lớn mạnh đến mức rãi rác ở mọi nơi. Máu tang thi là mặc hàng quý hiếm lưu thông trong những khu nghèo khó, Ôn Lễ muốn để cho họ tự lựa chọn, lựa chọn xem bản thân muốn làm người hay muốn làm tang thi. Không ngoài dự đoán, rất nhiều người tự nguyện chuyển hoá thành tang thi.
Hai năm trước nhân loại biết được tang thi sẽ thức tỉnh ý thức, có trí tuệ của riêng mình, khi đó nhân loại rất sợ hãi, điên cuồng chém giết tang thi. Hai năm sau nhân loại lại vì tang thi cũng có ý thức nên quyết định biến thành tang thi.
Dự Dự xem đứa bé đang ngủ say, Dự Dự thật khó hiểu, tang thi lại nguyện ý nuôi dưỡng đứa trẻ nhân loại nhưng nhân loại lại không quyện ý nuôi con của mình.
...
Bb căn cứ.
Không chỉ xóm nghèo tự nguyện chuyển hoá thành tang thi mà khu nhà giàu cũng có người tự nguyện.
Vì quyền lợi hay bị hãm hại, muốn báo thù, không cam tâm, nơi nơi đều có. Chỉ cần không cẩn thận thì có thể ăn nhầm đồ ăn có máu của tang thi do đối thủ chuẩn bị.
Lạc Anh, lớp trưởng dịu dàng hoà đồng của lớp hiện tại là một dị năng giả lợi hại. Đội ngũ của cô chính là những bạn cùng lớp của mình, 2 năm qua đi, có người trở thành dị năng giả, có người đã chết. Mập Mạp tên là Cao Khả hiện tại anh không mập và là một nhân vật lợi hại. Dị năng khống chế trọng lực làm nhiều người sợ hãi.
Lạc Anh cùng Cao Khả đội ngũ nổi tiếng là đoàn kết, thành viên nòng cốt đều là học sinh cùng nhau trốn chạy khi xưa. Địa vị và tài nguyên của họ khiến nhiều người ghen ghét, con trai của thủ lĩnh căn cứ cũng muốn cưới Lạc Anh làm vợ bé.
Không sai, là vợ bé, hắn có rất nhiều "vợ" nhưng trong một lần động tay động chân muốn sàm sỡ Lạc Anh, hắn đã bị Cao Khả bẻ gãy một cánh tay, hắn không cam lòng.
Quyền lực tụ tập trong tay của một kẻ ngu dốt thì đúng là phá hoại, hắn hợp tác cùng với đội ngũ khác, trong một lần làm nhiệm vụ hãm hại đội ngũ của Lạc Anh, đưa cả đội vào miệng tang thi.
Lạc Anh cả người biến thành tang thi nhưng ý thức lại thanh tỉnh dị thường, liều mình giết đám người kia, kéo kẻ thù cùng nhau xuống địa ngục, lúc này mới nhắm mắt mặc cho virus xâm chiếm đại não.
Sau 2 năm, Đường Mạch gặp lại bạn cũ thì tất cả đều trở thành tang thi. Tô Đông báo cáo nói: "Đã gài một tang thi vào cao tầng căn cứ Bb, theo báo cáo, thủ lĩnh căn cứ sau khi biết chỗ tốt của máu tang thi liền đặt mua số lượng lớn, mục đích muốn cho những kẻ dám phản đối hắn biến thành tang thi."
"Ngu ngốc." Đường Mạch khinh bỉ nói.
Cậu đi lên cho bạn cũ mỗi người một giọt máu, giúp họ thành công chuyển thành tang thi trí tuệ.
"Giáo bá?" Lớp trưởng mơ hồ nói.
Thật lâu không nghe cách gọi này, Đường Mạch bất ngờ nhìn họ, mỉm cười nói: "Chúc mừng đã gia nhập với chúng tôi."
Đường Mạch dẫn họ đi xem nơi ở của cậu, đúng là khu suối nước nóng khi xưa họ đã đi chơi. Lạc Anh nhìn một vườn rau xanh tươi thì kinh ngạc vô cùng, ở mạt thế cây cỏ rất khó sống, không thể trồng trọt được. Mảnh đất này đã bị Đường Mạch dùng vài giọt máu để thay đổi chất đất.
Đi sâu vào trong, Lạc Anh đám người cứ ngỡ bước vào sở thú, mèo, chó, chim... ngoài ra còn có các động vật ăn thịt như: hổ, sư, báo, rắn...
"Những động vật này tìm được ở sở thú, chúng đều là thú cưng của Ôn Lễ." Đường Mạch nói.
Bác sĩ đi phía sau thì trầm mặc, thú thì đúng là của Ôn Lễ nhưng không hề "cưng" tẹo nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!