Trong giờ học Đường Mạch cùng Tiểu O học hỏi những tri thức, để hiểu làm sao "trao ấm áp" cho thích hợp.
[Cách được mọi người áp dụng nhiều nhất là dùng sự chân thành để cảm hoá mục tiêu. Khuyết điểm: Trường hợp này rất dễ xảy ra cảnh ngược thân ngược tâm hoặc là phòng tối... Phòng tối chiếm tỉ lệ cao... Không thích hợp ký chủ.]
[Tiếp theo là lấy thân khụ khụ... Không thích hợp với ký chủ.]
[Tiếp đến là bù đắp cho mục tiêu, mục tiêu thiếu gì thì bù vào, cần gì thì cho đó. Rất thích hợp với ký chủ.]
"Vậy dùng cách ba, mọi thứ đều có thể giải quyết bằng tiền tài! Tôi không thiếu tiền." Đường Mạch hùng hồn nói.
Tiểu O điên cuồng gật đầu. [Ký chủ nói đúng lắm! Nhưng mạt thế tiền tài là thứ rác rưởi.]
...
Hết giờ học, Bạch Cẩm Niên ra khỏi phòng, thuận tay đem hộp sữa ra ngoài bỏ vô thùng rác. Đường Mạch đi theo phía sau anh vừa lúc nhìn thấy, cậu tiến lên hỏi: "Anh không thích vị này sao? Anh muốn uống vị gì? Hay là anh không thích uống sữa? Vậy nước trái cây thì sao?"
Anh không uống, tới khi mạt thế biến thành tang thi thì chỉ có thể uống máu thôi, quá đáng thương.
Bạch Cẩm Niên cũng không trả lời Đường Mạch, anh hỏi: "Cậu đang muốn bài trò gì?"
[Chớp mắt, nhớ chớp mắt, còn phải nghiêng đầu như vậy mới có sức thuyết phục!]
Đường Mạch nghe lời liền chớp mắt hai cái, hơi nghiêng đầu nhìn anh, đáng thương nói: "Không có, chỉ muốn theo đuổi anh thôi."
Nếu lớp trưởng thấy bộ dáng này của Đường Mạch chắc đã mất máu ngất xỉu tại chỗ nhưng Cẩm Niên thì khác.
"Cách theo đuổi của cậu cũng thật đặc biệt." Anh hờ hững nói.
Trình Nhiên và Ôn Lễ đứng ở sau lưng Đường Mạch liền muốn đi lên đánh người, nhưng hiện tại không phải lúc, ít nhất phải tránh đi Đường Mạch mới ra tay được.
"Lúc trước là tôi làm theo hướng dẫn trên mạng, sau này mới biết nó là không đúng." Đường Mạch buồn thiu nói, trong lòng thì hơi chột dạ, vì lúc nãy cậu và hệ thống cũng lên mạng tra cách theo đuổi.
Trình Nhiên nhìn không được liền đi lên cạnh Đường Mạch, nói: "Mạch Mạch, chúng ta về lớp trước đi, sắp đến giờ vô tiết rồi."
Ôn Lễ lí do chính đáng hơn Trình Nhiên nhiều: "Giáo thảo là học sinh tốt, chưa từng trễ giờ học, Mạch Mạch, chúng ta không thể vì theo đuổi, mà làm trễ việc học của giáo thảo."
Ôn Lễ trong giọng nói lộ ra không vui, anh làm bạn với Đường Mạch từ nhỏ, chưa bao giờ thấy Đường Mạch nhiệt tình với người khác như vậy, mà Bạch Cẩm Niên lại còn không biết điều. Cấp 2 Đường Mạch lén đi theo Trình Nhiên làm Ôn Lễ rất phiền lòng, không lâu sau Đường Mạch lại dẫn về cho anh một tình địch.
Bạch Cẩm Niên nhìn hai người diễn kịch, Đường Mạch lại còn cảm thấy có lý, chuẩn bị đi về lớp. Anh hừ lạnh, như vậy mà nói muốn theo đuổi anh, chưa gì đã cùng người khác chạy.
Bạch Cẩm Niên ác thú vị nói: "Đường Mạch, nếu cậu muốn theo đuổi tôi thì cậu phải thể hiện thành ý của mình."
"Thành ý gì?"
Bạch Cẩm Niên cuối người, gương mặt tuấn tú kề sát vào Đường Mạch, gần đến mức Đường Mạch đều có thể nhìn rõ từng sợi lông mi mảnh dài của anh.
Bạch Cẩm Niên khiêu khích nói: "Trước tiên, khi gặp tôi thì cậu không được... đi, cùng, hai, người, này." Mấy chữ cuối nói rất chậm, ý vị mười phần.
"Được." Đường Mạch không ngần ngại đồng ý. Theo đuổi bạn trai thì làm sao có thể để bạn thân kè kè đi theo được.
Trình Nhiên cùng Ôn Lễ trực tiếp đen mặt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Bạch Cẩm Niên, còn anh thì không đau không ngứa, thảnh thơi đi về lớp phía sau còn có một cái đuôi nhỏ tung tăng chạy theo.
Ôn Lễ hít sâu một hơi, ánh mắt đen tối không rõ, Mạch Mạch đúng là thích chạy theo người khác, có được lại để qua một bên, anh là vậy, Trình Nhiên cũng như vậy, hiện tại lại thêm một người.
A, thật không nghe lời.
...
Theo như cốt truyện thì Bạch Cẩm Niên nhà rất nghèo, mẹ mất lúc anh mười tuổi, người cha thì rượi chè bài bạc thường xuyên say xỉn, lúc tức giận còn dùng bạo lực với anh.
Đến 16 tuổi thì nam chính có thể vừa đi làm vừa kiếm tiền, thỉnh thoảng lại bị hắn ta lấy tiền mua rượi, sinh hoạt càng thêm nghèo túng.
Đường Mạch dùng 18 năm tri thức rốt cuộc cho ra kết luận Bạch Cẩm Niên thiếu tiền! Nhưng cậu là một người tinh tế (?), không thể trực tiếp đưa tiền cho anh, như vậy sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của anh.
Hiện tại chưa đến tận thế, ẩm thực rất phong phú, cậu phải tranh thủ mua cho anh ăn! Anh từ nhỏ đã sống tiết kiệm, chỉ dám ăn bánh mì cho qua bữa, đến mạt thế thức ăn lại càng khan hiếm, quá đáng thương!
Đối với một con linh thú mà nói, không có thịt quả là một điều đáng sợ! Đường Mạch quyết định phải mua mua mua cho anh ăn các món ngon nhất.
[Ký chủ, hiện tại cậu đang theo đuổi nam chính, phải tự tay nấu ăn như vậy mới có ý nghĩa.] Tiểu O vui vẻ chia sẽ thông tin mà nó vừa học được.
Đường Mạch kiên định gật đầu, vừa về đến nhà đã chạy vô phòng bếp, muốn trổ tài!
Cậu muốn làm món mình am hiểu nhất (thích ăn nhất) cho anh, đó là món sườn xào chua ngọt.
Bước 1: Chặt sườn thành từng khúc vừa ăn.
Trong phòng bếp không ngừng vang lên tiếng "phanh phanh phanh", khiến dì giúp việc giật bắn cả mình, chạy nhanh vào xem là chuyện gì. Nhìn tiểu thiếu gia đang chặt thịt, trái tim của dì như muốn nhảy ra ngoài, vội vàng đi vô ngăn lại.
Dưới sự khuyên bảo của dì, Đường Mạch rốt cuộc chịu nhường vị trí để dì chặt thịt.
Bước 2: Ướp sườn.
Đường Mạch ướp theo sách hướng dẫn, ướp theo tổ tiên mách bảo. Cậu hài lòng nhìn thành quả.
Bước 3: Để dầu nóng, chiên vàng hai mặt.
Đường Mạch làm theo, đợi dầu đã nóng cậu liền bỏ sườn vô, không biết tại sao khi cậu bỏ vào thì dầu bắn ra bốn phía! Đường Mạch khó khăn lắm mới trốn thoát nhìn "núi lửa phun trào" mà lòng đầy khiếp sợ. Khi dầu không còn bắn nữa thì đáy chảo lại bốc khói, thịt đều bị khét luôn rồi.
Dì giúp việc nhìn thấy cảnh này, linh hồn bé nhỏ cũng muốn bay lên, dì đau khổ nói: "Thiếu gia, cậu để dì nấu cho, cậu muốn ăn món gì thì nói cho dì, đừng tự nấu ăn nữa."
Đường Mạch kiên quyết lắc đầu, cậu muốn nấu cơm tình yêu cho Bạch Cẩm Niên.
"Thiếu gia, lần đầu nấu ăn nên học từ những món đơn giản. Chúng ta chiên trứng trước đi."
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!