Đường Mạch lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được, nên bước xuống giường muốn ngâm suối nước nóng.
Tẩy sạch mùi rượu trái cây trên người, Đường Mạch liền ngâm mình vào suối, dòng nước ấm áp bao phủ toàn thân, đặc biệt thoải mái. Chỉ nghĩ đến tương lai sẽ không được như vầy nữa thì Đường Mạch lại ỉu xìu.
[Ký chủ yên tâm, thế giới đầu tiên, ký chủ đều có một lần tùy cơ rút ra khả năng đặc biệt. Đảm bảo không để ký chủ chết.]
Đường Mạch: "..." Tiểu O học hư, trước đây Tiểu O không phải như vậy.
"Đúng rồi Tiểu O, vì sao khi tỉnh rượu thì cũng chẳng nhớ gì? Tôi sao có thể say dễ dàng như vậy?!!"
[Chắc là do thể chất của ký chủ.]
Tiểu O cũng kỳ quái, kể từ lúc ký chủ cùng Ôn Lễ bước vào phòng, thì nó không thấy gì cả, giống như bị cưỡng chế ngắt điện, đợi ký chủ tỉnh rượu nó mới hoạt động lại.
Đường Mạch ngâm một lúc cảm thấy không thú vị, chỉ có một mình cậu cô đơn ở trong phòng, không vui tí nào. Vì thế Đường Mạch liền phủ thêm áo tắm dài, bước ra khỏi phòng muốn tìm người cùng nhau ngâm suối nước nóng.
Cậu đi đến phòng ăn thì không có ai, nhân viên liền giải thích: "Bạn của cậu chủ đã say cả rồi, nên chúng tôi đã đưa họ về phòng. Nếu cậu muốn tìm người thì có ba vị còn đang tỉnh táo nhưng... tình hình hiện tại..." Nhân viên ngập ngừng nói, cô không biết mở miệng làm sao, liền dẫn Đường Mạch đi xem.
Bên ngoài khu đất trống đứng ba bóng người, nói "đứng" cũng không đúng vì họ đang đánh nhau. Trình Nhiên và Ôn Lễ cùng nhau công kích Bạch Cẩm Niên, Trình Nhiên vốn là giỏi về phương diện này, liền ra tay không chút lưu tình, Ôn Lễ cũng bỏ đi vỏ bọc ôn nhuận thường ngày, đánh lên rất có khí thế. Bạch Cẩm Niên bị hai người đánh cũng không hoảng sợ, chiêu đến phá chiêu, vừa nhanh vừa chuẩn.
Nhân viên lo lắng nhìn, lúc nãy cô thấy ba người cùng nhau vào trong một căn phòng, hình như họ thảo luận về vấn đề gì đó, một hồi lâu ba người liền hùng hổ ra giữa sân bắt đầu đánh nhau, đây đều là bạn của thiếu gia, cô cũng không biết khuyên ngăn thế nào.
"Oa! Giỏi quá! Đánh tiếp, đánh tiếp đi!" Đường Mạch hưng phấn vô cùng, thiếu điều vỗ tay khen ngợi, còn không quên nói chị nhân viên đưa máy quay cho cậu, cậu phải ghi hình lại!
Xem người khác đánh nhau vốn là sở thích từ nhỏ của cậu, cậu hồi lâu chưa thấy Trình Nhiên đánh nhau, Ôn Lễ thì mấy năm nay như thay đổi, không chịu đánh đấm bạo lực.
Chị nhân viên: "..." Không đúng a, cậu chủ không ngăn cản sao? Vẻ mặt hưng phấn này là sao?
Đường Mạch nghĩ rằng mình nói rất nhỏ nhưng cậu vừa giơ máy quay lên thì đối diện tầm mắt của ba người.
Đường Mạch: "!!!"
"Khụ... Đánh nhau là không tốt, đừng đánh nữa." Đường Mạch đáng thương nói, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ vô cùng, chạy lên phía trước xem họ có bị thương ở đâu không, trong ánh mắt tràn đầy sự lo lắng.
Nhìn thấu hồng trần chị nhân viên: "..."
Ôn Lễ thấy cậu lo lắng liền cười nói: "Không phải lúc nãy có người cổ vũ đánh nhau sao?"
"Ai nha, ai lại như vậy, Trình Nhiên, cậu biết là ai sao?" Đường Mạch hàm hồ nói cho qua.
Trình Nhiên phối hợp lắc đầu.
Đường Mạch còn không quên cậu đang theo đuổi Bạch Cẩm Niên, vì vậy đi đến bên cạnh, kéo lấy tay anh nói: "Tôi muốn đi ngâm suối nước nóng, cùng đi đi, càng đông càng vui."
Không biết có phải do cậu ảo giác hay không, mà cậu cảm thấy cả ba người đều cứng đờ, sau đó chân phải cũng vô ý bước về phía trước một bước, động tác y hệt nhau. Đường Mạch lắc lắc đầu, có lẽ cậu còn chưa tỉnh rượi hẳn.
Bạch Cẩm Niên có vẻ rất thích nắm tay, mỗi lần cậu nắm lấy anh, anh đều không từ chối. Bốn người cùng nhau đi đến khu suối nước công cộng, nói là công cộng nhưng vì còn chưa khai trương nên chỉ có bốn người họ.
Đường Mạch nhanh nhẹn cởi áo dài tắm, trên người chỉ còn một chiếc khăn vòng quanh eo, che đi thứ cần che. Họ chỉ thấy trước mắt là một mảnh trắng sau khi cởi ra thì là một mảnh trắng khác, da thịt như ngọc, eo thon chân dài, mảnh vải phủ lên mông tạo nên một đường cong khiến người mơ màng, lại thuần lại dục, đẹp mà không tự biết.
Đường Mạch đã ngồi xuống nhưng thấy ba người vẫn còn đứng thì khó hiểu hỏi: "Không xuống sao?"
Khi xoay người lại thì thứ gì cần thấy đều thấy, Trình Nhiên theo bản năng sờ tay lên mũi, thật may là lần này không chảy máu. Trong khi hai người kia chưa phản ứng, thì Bạch Cẩm Niên đã dứt khoát cởi áo tắm, bước xuống ngồi cạnh Đường Mạch. Tiếp theo là Trình Nhiên chiếm nốt vị trí còn lại, Ôn Lễ cũng không nôn nóng, gọi phục vụ lấy một mâm đồ ăn, sau đó mới xuống nước ngồi ở cách đó không xa.
Ôn Lễ cười nói: "Mạch Mạch, đến đây ăn, bữa tối cậu chỉ ăn vài món, hiện tại hẳn là đã đói rồi."
Trình Nhiên trừng mắt, quá tâm cơ, dùng đồ ăn để dụ dỗ! Anh quay sang nhìn Đường Mạch, quả nhiên cậu đã đi đến bên Ôn Lễ, rất tự nhiên mà ăn luôn phần tôm Ôn Lễ đã lột vỏ sẵn, nghe cậu muốn ăn trứng, anh liền lấy chén cho cậu.
Đường Mạch lại lấy mấy quả trứng luộc, cẩn thận lột vỏ, cậu cố gắng thế nào thì thành quả vẫn lồi lõm khó coi, nghĩ nghĩ cậu tách lòng trắng và lòng đỏ ra hai chén riêng. Ôn Lễ thích lòng trắng, Trình Nhiên thích lòng đỏ, mỗi người một chén.
"Cảm ơn Mạch Mạch..."
Còn chưa để họ vui mừng thì Đường Mạch đem quả trứng đẹp nhất cho Bạch Cẩm Niên, còn cẩn thận đưa muỗng cho anh, muốn bao nhiêu ân cần có bấy nhiêu ân cần.
"Cảm ơn." Bạch Cẩm Niên nhận lấy, khoé miệng nhếch lên nhìn họ, thong thả từ tốn mà ăn.
Đường Mạch thấy anh chịu ăn liền vui vẻ như trúng giải thưởng lớn, ý chí sục sôi gọi nhân viên đem các nguyên liệu vào, cậu muốn làm cơm cuộn cho Bạch Cẩm Niên!
Trình Nhiên, Ôn Lễ: "..." Chua! Chén trứng này chua chết đi được!
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!