Đêm khuya yên tĩnh, chỉ có ánh sáng mỏng manh từ hành lang chiếu rọi vào phòng qua khe cửa gỗ, ánh trăng nhu hoà bao phủ lên bức màn, khiến cả bức màn trở thành vật sáng nhất trong căn phòng tối. Bên trong phòng có thể nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ của hai người.
Đường Mạch đang ngủ trên giường, khuôn mặt nhỏ vùi vào gối đầu mềm mại, qua một lúc lâu, cậu cảm thấy thân thể trầm xuống như có thứ gì đang đè nặng, mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền thấy Trình Nhiên đang đè lên người cậu.
Đường Mạch chưa kịp hỏi lý do vì sao Trình Nhiên lại ở trên giường của cậu, thì ngón tay phải đã cảm nhận được sự ướt át. Đường Mạch quay sang nhìn, liền thấy Ôn Lễ đang nắm bàn tay của cậu, đầu lưỡi nhẹ liếm từng ngón tay.
"Ôn Lễ..." Đường Mạch chỉ vừa mở miệng, Trình Nhiên đã áp xuống, hôn lên môi cậu. Như một con hung thú ăn được con mồi mà nó ngày đêm mơ ước, bắt đầu từ tốn nhấm nháp bữa cơm, dù đã cố gắng kiềm chế bản năng nhưng hành động nôn nóng của nó vẫn khiến con mồi yếu ớt run sợ.
Cảm giác tê dại lan tràn khắp toàn thân, Đường Mạch không thể phản khán chỉ có thể nhẹ giọng nức nở, Trình Nhiên nghe được âm thanh liền như chịu cổ vũ, môi lưỡi dây dưa càng thêm càn rỡ. Đường Mạch muốn lấy tay đẩy anh ra nhưng đôi tay cũng bị giữ lấy, bức màn bị gió thổi bay, ánh trăng sáng chiếu rọi vào phòng. Trong ánh sáng mỏng manh, Đường Mạch lại thấy được hai đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía mình.
Ôn Lễ luồn tay vào trong chăn, Đường Mạch chỉ cảm thấy trên eo bị nhéo, sau đó là dây lưng áo ngủ liền bị cởi ra, đôi tay không chút kiên nể gì mà hướng lên phía trên vuốt ve. Đường Mạch tức giận trừng mắt nhìn hai người, họ làm sao dám!
Ôn Lễ như biết Đường Mạch suy nghĩ, dùng giọng nói ôn hoà, nói ra lời uy hiếp: "Mạch Mạch ngoan, nhỏ tiếng thôi, Bạch Cẩm Niên đang ngủ ở giường bên cạnh. Mạch Mạch hẳn là không muốn bị phát hiện, đúng chứ?"
Đường Mạch toàn thân vô lực, giãy giụa đều làm không được, giống như cá nằm trên thớt, mặc người xâu xé. Đôi mắt dần ướt át, gương mặt đỏ bừng, mỹ không tả xiết.
Tấm tắc tiếng nước từ môi răng truyền ra, âm thanh ở an tĩnh trong phòng quả thực như bị mở rộng vô số lần, không cần cố ý lắng nghe đều có thể nghe được. Đường Mạch vừa thẹn vừa sợ, chỉ hận không thể che lỗ tai lại để không nghe thấy âm thanh này. Ôn Lễ đôi tay vuốt ve điểm nhỏ, Trình Nhiên hôn dọc theo cổ, hôn đến hầu kết, nhẹ nhàng gậm cắn, sắc nhọn răng nanh nhẹ cắn yếu ớt hầu kết, Đường Mạch bị kích thích cả người không ngừng run rẩy, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Bên cạnh còn ngủ một người, Đường Mạch không dám động, chỉ sợ Bạch Cẩm Niên đột nhiên tỉnh lại. Cậu chỉ có thể từng ngụm thở dốc, miệng vừa được tự do không lâu liền bị Ôn Lễ hôn lên. Không biết Ôn Lễ khi nào đã vòng qua sau người cậu, ôm trọn cậu vào lòng, khác với vẻ ngoài dịu dàng, Ôn Lễ hôn thật thô bạo, mút lấy đầu lưỡi của Đường Mạch như muốn nó sưng lên. Cậu theo bản năng nức nở cầu cứu chỉ đổi lấy càng ác liệt đối đãi. Toàn bộ quá trình hai người đều không rời mắt nhìn Đường Mạch, nhìn tất cả phản ứng của cậu, ánh mắt tràn đầy tính xâm lược.
Trình Nhiên rời khỏi hầu kết, lại chuyển xuống xương quai xanh, từ từ dời đến mục tiêu màu hồng nhạt ngon miệng. Không biết là tay của ai đang vuốt ve bụng nhỏ của Đường Mạch, càng lúc càng trượt xuống, cảm nhận xúc cảm mềm mại từ làn da, thích ý không muốn rời tay. Hai người động tác càng thêm làm càn, thanh âm cũng càng lúc càng lớn. Mau dừng lại! Không được! Sẽ bị phát hiện!
Có lẽ là sợ cái gì thì tới cái đó. "Phần phật" bức màn lại bị thổi bay, kèm theo đó là một âm thanh lạnh nhạt.
"Ba người đang làm gì?" Bạch Cẩm Niên hỏi.
Đường Mạch cầu cứu nhìn anh, nhưng trong mắt Bạch Cẩm Niên không khác gì mời gọi. Đôi mắt gặp nước mở to, hốc mắt đỏ bừng, đôi môi thấm ướt mềm mại, ẩn ẩn có thể nhìn thấy đầu lưỡi đỏ hồng bên trong, con mồi lại cầu cứu thợ săn.
Bạch Cẩm Niên cũng gia nhập vào, hành động nhanh nhẹn bước lên giường, Ôn Lễ cùng Trình Nhiên như không nhìn thấy anh, họ vẫn tiếp tục chăm chỉ "làm việc". Trong ánh mắt khiếp sợ của Đường Mạch, anh đưa tay vào trong chăn, bàn tay to bao trọn lên cánh mông của cậu, giống như rất hài lòng với xúc cảm này, còn thuận tay xoa bóp.
Động tác khiến Đường Mạch thẹn đến muốn đạp anh ra, chân trái lại bị bắt lấy, cậu chỉ cảm thấy phía dưới chợt lạnh, chiếc quần lót cũng bị kéo xuống đến mắt cá chân. Bạch Cẩm Niên ác liệt không cởi hẳn nó ra, mà chỉ để nó treo lơ lửng trên chân trái của Đường Mạch. Ngón chân vì xấu hổ cũng đỏ bừng, toàn thân đều phủ một màu hồng ngon miệng.
Đường Mạch nghe được tiếng nuốt nước miếng của ba người, hô hấp trở nên nóng rực, cậu rụt về phía sau muốn tránh né hơi thở của hung thú, lại như chủ động nhào vào lòng Ôn Lễ. Bạch Cẩm Niên liếm liếm môi, tà mị mà xốc chăn lên, âm thanh như mang theo luồng điện, chạy thẳng vào tim Đường Mạch.
Giấu ở dưới màn đêm khung cảnh kiều diễm rốt cuộc bị vạch trần, Đường Mạch vô cùng hoảng sợ, cơ thể không kìm chế được liên tục run rẩy, cả người mềm mại đến kỳ cục, ở đôi môi được tự do, rốt cuộc có thể kêu to lên.
"A...!"
Đường Mạch bừng tình ngồi bật dậy, mồ hôi từ trên trán trượt xuống cằm, nhỏ giọt lên đôi tay đang nắm chặt lấy chăn.
[Sao vậy ký chủ?] Tiểu O giật mình hỏi.
Đường Mạch lắc lắc đầu, muốn nhớ lại giấc mơ kia nhưng không thể, vừa mở mắt cậu đã quên hết tất cả, chỉ nhớ: "Đó là một cơn ác mộng."
Hiện tại tim cậu còn đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, mồ hôi như mưa, không phải mơ thấy ác mộng thì là gì? Cơn ác mộng nhất định thật đáng sợ, đáng sợ đến mức làm linh thú cũng sợ hãi.
Nhìn đồng hồ trên tủ, cũng 7 giờ sáng, nên Đường Mạch liền rời giường không ngủ tiếp nữa. Trong phòng chỉ có mình cậu, Bạch Cẩm Niên đã đi từ sớm, quần áo trên người đều ướt mồ hôi, Đường Mạch liền đi tắm lại.
Xuống đến nhà ăn thì cả lớp đang ăn sáng, thấy Đường Mạch ra tới thì mọi người vui vẻ chào hỏi.
"Giáo bá, chúng tôi chuẩn bị leo núi, cậu muốn đi cùng không?" Lớp trưởng hào hứng hỏi, vị trí là ngọn núi phía sau khu nghỉ dưỡng, cũng thuộc về địa điểm du lịch cho khách hàng.
Đường Mạch ăn bánh bao, gật đầu đồng ý. Ba lô của Đường Mạch đã được chuẩn bị trước, chỉ cần cậu gật đầu thôi. Trình Nhiên lấy bớt đồ trong ba lô của Đường Mạch bỏ vào ba lô của mình. Nếu cậu ấy cần chỉ việc nói là được, không phải bị mệt. Ôn Lễ đưa cho Đường Mạch một ly sữa bò.
Đường Mạch nhìn Trình Nhiên và Ôn Lễ, dưới mắt đều có một vòng nhợt nhạt vết thâm, cậu hỏi: "Buổi tối hai người không ngủ ngon sao?"
Ôn Lễ lắc đầu: "Chắc do lạ giường."
"Bạch Cẩm Niên đâu rồi?"
"Giáo thảo đang chạy bộ, rèn luyện sức khoẻ." Mạp Mạp đáp.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!