Cuối cùng, sau khi làm một loạt các loại kiểm tra thần kinh não bộ xong, mới theo lời kiến nghị của bác sĩ trở về nhà nghỉ ngơi.
Tất cả các mục kiểm tra đều cho ra kết quả tình trạng người bệnh không có vấn đề gì, cuối cùng cũng chỉ có thể lấy lý do là bị mất trí nhớ tạm thời để lý giải.
Khi về nhà, là do thiếu niên kia gọi tài xế tới.
Xe chạy đến là Bentley màu trắng, thiếu niên tự nhiên như không ngồi xuống ghế phụ, cả băng ghế sau dành cho Lâm Y Y và bé gái này...... À, hiện thời là con gái của cô!
Con gái cô lên là San San, thiếu niên nói hắn tên Mạnh Dục Nhiên......
Mạnh San San cùng Mạnh Dục Nhiên, vậy xem ra ba bọn nhỏ họ Mạnh?
Không nghĩ tới ngủ một giấc dậy, không chỉ có già đi mười tuổi, còn có thêm hai đứa con!
Từ lúc tỉnh lại đến bây giờ, Lâm Y Y đều phảng phất như sống trong mộng, tất cả mọi chuyện đều không chân thật......
Hai đứa nhóc con, một đứa mười ba tuổi, một đứa sáu tuổi.
Bọn họ đang ngồi trên một chiếc xe bằng giá với cả một căn nhà.
Còn có cái biệt thự đơn lập chiếm diện tích cực lớn, vô cùng khí phái ở trước mắt này......
Lâm Y Y còn nhớ rõ khi cô còn học đại học, cô có đi dạy kèm cho một phú nhị đại(*) một học kỳ. Lúc ấy bước vào nhà họ, cô cũng líu lưỡi với trang hoàng xa hoa ở nơi ấy, ngay cả WC còn lớn hơn phòng ở của cô luôn, tính hai tầng trên dưới chắc diện tích cũng khoảng ba bốn trăm mét vuông, nghĩ đến chuyện quét tước thôi cũng thấy vô cùng mệt mỏi.
(*) Phú nhị đại: con cái trong gia đình cha mẹ giàu có.
Nhưng mà kẻ có tiền thì làm gì có chuyện tự tay mình làm hết mọi việc, trong nhà vẫn có bảo mẫu làm, hai vợ chồng đều bận việc đi công tác liên miên, không thể chỉ bảo gì cho đứa con duy nhất của mình, nên phải mời giáo viên đến nhà thay phiên nhau dạy dỗ thêm.
Hiện tại, cô lại bị tài xế đưa tới biệt thự thoạt nhìn càng khí phái hơn, lại còn nằm ở khu trung tâm tấc đất tấc vàng của Nam Thành, tổng cộng cũng chỉ có tám căn biệt thự ba tầng rộng rãi, hoàn cảnh chỉnh thể liền thập phần lịch sự tao nhã, gác cổng lại nghiêm ngặt, xe băng băng tiến vào, dọc đường ngoại trừ bảo an, đừng nói là người, ngay cả quỷ ảnh cũng nhìn không thấy!
Phía trước và sau biệt thự đơn lập đều có hoa viên nhỏ, từ cửa chính đi vào, chính phòng khách rộng mở sáng ngời.
Mạnh Dục Nhiên có chút khó chịu mở miệng nói: "Mẹ cũng mệt mỏi rồi, mẹ lên nghỉ ngơi trong chốc lát đi."
Cho dù thanh âm có chút lãnh đạm, đại khái giống như không quá quen với việc quan tâm người khác, nói xong vẻ mặt không được tự nhiên xoay đầu đi.
Bác sĩ dặn dò, muốn người bệnh nghỉ ngơi nhiều, bớt nhọc lòng, chủ yếu chính là người nhà phải luôn luôn chú ý tâm lý và sức khoẻ thể chất của người bệnh, vậy mới có thể nhanh chóng khôi phục.
Lâm Y Y mới vừa thu lại tầm mắt sau khi đánh giá phòng khách một vòng, lòng bàn tay đã bị người cầm lấy.
Cúi đầu liền thấy vẻ mặt ngoan ngoãn của Mạnh San San.
"Chờ lát nữa dì Trần làm xong đồ ăn con sẽ lên phòng kêu mẹ nha."
Mạnh San San ngửa khuôn mặt nhỏ ra cười cười.
Cười một cái liền lộ ra một chỗ tối om trên hàm răng.
Ý thức được mình hiện tại bị rụng mất răng cửa, ảnh hưởng mỹ quan, lập tức sắc mặt cô bé biến đổi, lật đật thu lại nụ cười.
Bé gái nha, cho dù còn nhỏ đi chăng nữa cũng là gái, bẩm sinh đã yêu cái đẹp rồi.
Cô bé này tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng rõ ràng đã ý thức được đẹp xấu, biết miệng mình lọt gió khó coi, liền ra sức nhịn không dám cười, ngay cả nói chuyện đều khống chế khẩu hình, tránh bị người phát hiện mình bị rụng mất hai cái răng cửa.
Nhìn cô bé còn nhỏ như vậy, nhưng điểu mấu chốt là lớn lên thật sự rất đáng yêu, Lâm Y Y cũng không thể nói rõ là vì lý do gì, đột nhiên duỗi tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ của cô bé, chờ lúc cô hoàn hồn lại, cô bé đã trợn tròn đôi mắt, trông mong nhìn cô.
"À thôi, mẹ về phòng nghỉ ngơi một chút."
Cô xấu hổ thu tay lại, vịn tay vịn cầu thang đi lên lầu, cũng không nhìn lại khuôn mặt bé con phía dưới ngay lúc cô rút tay lại liền chợt lóe lên chút mất mát.
Nhưng mà mới vừa đi đến trên lầu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì quay đầu lại hỏi: "Đúng rồi, phòng mẹ ở đâu vậy?"
Mạnh San San: "......"
Mạnh Dục Nhiên: "......"
Quả nhiên đầu óc của mẹ có vấn đề rồi!
Phòng của Lâm Y Y là phòng trong góc bên trái lầu hai.
Trong phòng có phòng thay quần áo và phòng vệ sinh riêng, một cái giường lớn theo phong cách Bắc Âu dài 1 mét 8, còn có bàn trang điểm cùng ghế đuôi giường theo cùng một bộ, bên cạnh còn một không gian trống khá rộng bày một bộ bàn ghế nghỉ ngơi nhẹ nhàng, rất có phong cách.
Vốn dĩ còn nghĩ rằng ngủ ở chỗ xa lạ như thế này sẽ mất ngủ, không nghĩ tới vừa dính lên giường liền ngủ rồi.
Trước khi ngủ, mơ mơ hồ hồ thầm nghĩ, Mạnh Dục Nhiên, Mạnh San San......
Tên này có chút quen tai nhỉ.
Ngủ một giấc thật sâu, lúc tỉnh lại liền một lần nữa đối diện với gương mặt nhỏ xíu cực kỳ dễ thương của Mạnh San San.
Con bé giờ phút này đang ghé vào bên gối, nhìn thấy cô tỉnh, vội vàng nói: "Dì Trần có mua đồ ăn mà mẹ thích nhất nè, cơm tối chuẩn bị xong hết rồi, anh bảo con tới kêu mẹ rời giường đi ăn cơm."
Lâm Y Y mờ mịt một giây liền thanh tỉnh.
Đúng rồi, cô hiện tại đã xuyên qua thành một Lâm Y Y khác, lớn hơn mười tuổi, còn có hai đứa con, có một cái biệt thự rất đáng giá cùng siêu xe, không chỉ có tài xế riêng, còn có giúp việc cùng đầu bếp......
Cô bị Mạnh San San lôi kéo ra khỏi phòng, đi xuống lầu, đến chỗ rẽ vào nhà ăn liền nhìn thấy thiếu niên kia đã ngồi sẵn ở trước bàn ăn rồi.
Mạnh Dục Nhiên ngẩng đầu, tầm mắt có chút lãnh đạm.
Tầm mắt chuyển tới trên mặt Mạnh San San, đường cong ngũ quan lại mềm mại đi một chút.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, sao tự nhiên cảm thấy thằng bé này hình như không quá thích cô thì phải!
Lâm Y Y chưa bao giờ từng làm mẹ gãi gãi đầu, kéo Mạnh San San cùng ngồi chung với mình.
"Đồ ăn hôm nay rất phong phú nha."
Năm món mặn một món canh, cả ngày hôm nay còn chưa được ăn cái gì, lúc này bụng đã đói đến mức kêu vang, mặc kệ đồ ăn được làm thế nào, cô cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng sườn trước.
Trên bàn cơm, chỉ có một mình cô động đũa, còn hai người kia tuy tuổi còn nhỏ nhưng vẫn tính là chủ nhà mãi không thấy gia nhập làm Lâm Y Y cảm thấy không khí có hơi quái quái.
Lại ngẩng đầu, không tự chủ được nhìn về phía Mạnh Dục Nhiên mặt không có biểu tình, ma xui quỷ khiến mà liền đem miếng sườn trên đũa bỏ vào trong chén của nó.
Mạnh Dục Nhiên nhấp nhấp miệng, sắc mặt có hơi cứng đờ, không nói gì.
"Tiểu Nhiên, mau ăn đi."
Nguyên chủ hình như sẽ gọi con mình như vậy mà nhỉ?
Tầm mắt Lâm Y Y vừa chuyển liền đối diện với Mạnh San San, cũng thuận tay một đũa gắp con tôm vào trong chén con bé.
Vừa bỏ con tôm vào trong chén cô bé xong, mới giật mình chợt nhớ ra, con bé còn nhỏ tuổi như vậy không biết đã lột được tôm chưa nhỉ, liền lập tức duỗi đũa vào chén Mạnh San San gắp lại con tôm vào chén của mình......
Sau đó dưới bốn con mắt trừng trừng của hai đứa nhãi con, cô lột vỏ tôm vô cùng thành thạo, một lần nữa bỏ lại vào chén con bé.
Mạnh San San sửng sốt một chút, giật giật miệng nhỏ, thanh âm nhỏ như thì thầm: "Cảm ơn mẹ."
Phản hứng của hai đứa nhỏ thật kỳ quái, giống như có phần không thích ứng được vậy......
Lâm Y Y cũng không phải không rành cách đối nhân xử thế, đầu óc vừa xoay chuyển, ước chừng cũng cảm giác được hai đứa nhỏ này không quá thân cận với người mẹ ruột là cô.
Thái độ của Mạnh Dục Nhiên từ đầu tới đuôi đều đối với cô vô cùng lãnh đạm, chỉ có ở trước mặt Mạnh San San mới có vài phần ôn nhu.
Mạnh San San tuy rằng vài lần chủ động tiếp cận, nhưng trong lúc lơ đãng, luôn có bộ dáng thật cẩn thận.
Theo lý thuyết, một đứa mười ba tuổi, một đứa mới sáu tuổi, đây là độ tuổi bám dính lấy cha mẹ không rời đi mới phải. Tuy rằng Lâm Y Y từ khi còn nhỏ đã không còn cha mẹ, nhưng đối mặt với người bà nuôi dưỡng cô từ bé cũng rất thân cận, nếu cô có cha mẹ, đối tượng thân thiết tất nhiên liền biến thành cha mẹ của chính mình.
Cô yên lặng lùa cơm.
Thôi được rồi, cứ từ từ xem sao, cô cũng chưa biết phải làm sao mới biến thành cô Lâm Y Y này đây.
Từ từ!
Hình như cô đã quên cái gì thì phải?
Lâm Y Y dừng đũa, ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hai anh em.
Hai anh em cũng ngẩng đầu nhìn cô, vẻ nghi hoặc hiện rõ trên hai khuôn mặt nhỏ, à khuôn mặt lớn hơn một chút thì biểu tình lãnh đạm, trong mắt cũng đầy dấu chấm hỏi.
Lâm Y Y: "......"
Có nhà ở, có con trai con gái đầy đủ, vậy chồng cô đâu?!