Lục Tầm thật sự rất ngoài ý muốn.
Ở mấy chỗ như câu lạc bộ tư nhân này, tính tư mật thì không cần phải nói, còn có thể rất hiếm khi gặp được loại người không hiểu đúng mực như thế này......
Nhưng hiện tại, hắn có chút hoài nghi.
Hắn nhướng mày, nhìn cô gái này ngồi xuống.
"...... Tôi là người đã từng kết hôn rồi. Hơn nữa tôi còn có hai đứa con nhỏ, con gái mới sáu tuổi, con trai đã mười ba tuổi."
Cô ấy nói như vậy.
Lục Tầm trầm mặc một chút, đột nhiên bật cười.
Loại phương pháp tiếp cận này......
Thật là độc đáo!
Giờ phút này, Lâm Y Y cũng là mặt mày đầy ngơ ngác.
Hắn có ý gì?
Chẳng lẽ nhà bọn họ cũng giấu quá khứ đã từng kết hôn cùng chuyện con cái?
Hay là, hắn chỉ là bất mãn nhà bọn họ giấu giếm chuyện như vậy với nhà hắn nên mới cố ý trêu chọc cô......
Lúc này, tiếng chuông di động vang lên.
Đang lo lắng xấu hổ, không biết có nên tiếp tục hỏi đối phương chuyện hôn nhân và con cái, một tiếng chuông điện thoại vang lên như lệnh đặc xá, giải cứu cô khỏi tình huống rối rắm!
Lâm Y Y xem cũng chưa xem ai gọi mà trực tiếp bắt điện thoại, chỉ nghe giọng nam réo rắt vang lên bên kia điện thoại: "Lâm tiểu thư, không biết cô đã đến chưa?"
Lâm Y Y: "......"
Cô vội vàng ngắt di động xem, nhìn tên người gọi hiện ra trên màn hình, lại lập tức ngẩng đầu, đưa mắt nhìn về cửa lớn phía trước.
Cạnh cửa, có một thanh niên khí chất rất tốt vừa tiến vào.
Hắn đưa mắt nhìn mấy bàn ghế ít ỏi, tầm mắt chỉ lướt qua chỗ cô và anh chàng đang ngồi trước mặt một chớp mắt rồi đảo đi hướng khác.
Vị cao phú soái đi xem mắt với cô còn rất có quan niệm về thời gian......
Không đến sớm, cũng không tới trễ, thời gian chính là đúng lúc, một giây cũng không xê dịch!
Lâm Y Y không nghĩ tới sẽ xuất sư bất lợi, lần đầu tiên đi xem mắt lại gặp tình huống xấu hổ như vậy.
Cô vậy mà nhận nhầm đối tượng xem mắt nga!
Sét đánh giữa trời quang mà!
Cô nắm chặt di động trong tay, hít sâu một hơi, có chút không thể tin hỏi: "Anh không phải Lục tiên sinh có hẹn xem mắt với tôi, vậy tại sao vừa rồi anh lại thừa nhận?"
Hại cô còn một phen nổ não suy nghĩ nói ra chuyện nhà mình cho đối phương, có người không có đạo đức đến như vậy sao!
Vị tiên sinh ngồi ở đối diện này, dù bận vẫn ung dung uống một ngụm cà phê, trong mắt mang theo ý cười rõ ràng: "Tôi đúng thật là họ Lục mà."
Ý của hắn thực rõ ràng.
Cho nên, là do chính cô tự mình nhận nhầm người, trách hắn không được!
Lâm Y Y: "......"
Nếu có cái động ở bên cạnh, cô hiện tại chỉ muốn chui vào trong đó luôn cho rồi!
Chuyện xấu hổ như nhận nhầm đối tượng xem mắt này, cô thật sự mất hết cả hứng thú lại tiếp tục đi xem mắt đối tượng chính chủ một lần nữa, cũng không có dũng khí lại đem chuyện cô đã kết hôn cùng chuyện có hai đứa nhãi con nói lại thêm một lần.
Còn lại ngồi nói kế bên người đàn ông này......
Tuy rằng là cô nhận sai người trước, cũng không biết vì cái gì trong lòng cô chính là giận chó đánh mèo lên đối phương.
Cô liếc mắt một cái đứng dậy, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi mà từng chữ một nhảy ra bên ngoài: "Ngượng ngùng, vừa rồi quấy rầy anh."
"Không sao."
Người đàn ông nhỏ giọng nói.
Bộ dáng hắn phảng phất thập phần rộng lượng, hơn nữa vẫn luôn treo một nụ cười nhạt bên môi, sẽ chỉ làm người cảm thấy rất có phong độ.
Lâm Y Y xoay người rời đi.
Vừa đi, cũng vừa không quên nhắn một cái tin xin lỗi đồng chí cao phú soái kia, giả vờ như mình đột nhiên có việc bận.
Chuyện xem mặt này, tạm thời vẫn nên không xem.
Thật sự quá xấu hổ!
Trở lại trong xe, cô còn ngồi một hồi lâu trên xe.
Sau khi hoàn toàn bình tĩnh lại, Lâm Y Y mới nhớ tới vị Bồ Tát đang ngồi trong nhà kia còn chờ cô báo cáo......
Nếu để Lâm Bình nữ sĩ biết, không biết sẽ có hậu quả gì?
Cô đau đầu xoa xoa trán.
Thật giống y đúc như Lâm Y Y đoán trước.
Lâm Bình nữ sĩ đang ngồi trong biệt thự chờ con gái khải hoàn trở về, thật đúng là chuyện gì cũng không làm, chờ cô chờ cả một buổi trưa.
Từ vẻ mặt chờ mong của bà, liền nhìn ra được bà kỳ vọng rất cao đối với lần xem mắt này của Lâm Y Y.
Con gái bà cũng xinh đẹp, gia thế lại tốt, không có lý do gì mà không tái hôn được, nói gì thì nói, người có ánh mắt thấp như cái con hát kia cũng không nhiều lắm.
Hỏi bà sao, bảo là có được hay không phải do nhà bên phía bà định đoạt!
Lâm Y Y có chút mỏi mệt, đặc biệt đối mặt với Lâm Bình nữ sĩ ân cần hỏi thăm một đống "Thế nào", "Đối phương có đẹp trai không", "Nói chuyện vui lắm hả"......
Cô còn chưa có cơ hội ngồi xuống nói chuyện với người ta mà!
Phải nói cái này là chuyện gì?
Cô còn lãng phí thời gian đi trang điểm, đi làm tóc......
Đậu má, không bao giờ muốn đi xem mắt nữa!
Lâm Y Y có chút tự sa ngã.
Thật không biết nói như thế nào, cô làm sao có thể nhận sai người như vậy chứ?
Hoàn cảnh lúc đó cũng chỉ có hai người, không biết xui xẻo làm sao, đối phương trùng hợp là họ Lục!
Cho nên, việc này thật không thể trách cô được, đúng không?.
Thôi được rồi, dù sao cũng chỉ là đi xem mắt, loại chuyện trời xui đất khiến này, cô không nói, dù sao cũng không ai biết.
Khiến cho tất cả xấu hổ theo gió cuốn đi đi......
Nàng lại lần nữa bình tĩnh tâm tình, vui sướng đi đón hai nhãi con tan học.
Không thể không nói, cái này thực vô tâm vô phổi.
Sau khi đón hai đứa con trở về, lại một lần chính diện đụng phải Lâm Bình nữ sĩ.
Lần này, Lâm Bình nữ sĩ cũng không theo hỏi cô đối tượng xem mắt như thế nào, ngược lại là vẻ mặt u oán mà nhìn cô, mãi cho đến khi tóc gáy cô cũng muốn dựng lên.
"Tại sao hôm nay đã cùng hẹn với người ta xong rồi, con lại có thể không đi chứ?"
Lâm Bình nữ sĩ có nhận thức mới với tính tình ngoan cố đến chết của con gái bà: "Nhất Nhất à, mẹ làm chuyện này đều là tốt cho con thôi, cả đời con không thấy được bao nhiêu người đàn ông tốt, làm sao con có thể nhận ra được cái tên con yêu trước kia là một thằng cặn bã được!" ( Mạnh Ngôn:???? )
Lâm Y Y đã quyết định trong lòng chuyện xảy ra hôm nay sẽ không nói cho bất luận kẻ nào: "......"
"Nếu không phải mẹ vừa rồi gọi điện thoại đi hỏi, mẹ cũng không biết con lại lỡ hẹn với người ta, con còn dám nói con có việc bận đột xuất, con thì có thể có việc gì mà bận."
Lâm Bình nữ sĩ bắt đầu bật chế độ lải nhải.
Lâm Y Y có chút sống không còn gì luyến tiếc.
Mạnh Dục Nhiên luôn an tĩnh ngồi ở một bên, lúc này tâm tình lại thật ra khá tốt.
Nhìn bộ dáng mẹ mình thật sự là quá đáng thương, nó phá lệ muốn giải vây cho mẹ một chút.
"Ông ngoại, ông đã về rồi?"
Mạnh Dục Nhiên gọi lại người đàn ông đang rón ra rón rén, tính toán vòng qua hoa viên trước biệt thự rồi đi từ cửa sau lẻn vào: "Ông ngoại hôm nay đi câu cá hả? Có thu hoạch được nhiều không?"
Cố Thừa Di đầu đội mũ lưỡi trai, người mặc quần áo vận động, một tay xách theo một cái túi bằng vải buồm thật dài, một tay xách theo thùng nước: "......"
Cháu ngoại nói, liền ngắt ngang Lâm Bình nữ sĩ đang dong dài, quay đầu nhìn thấy người đàn ông nhà bà, tập trung hỏa lực liền quát: "Ông lại đi câu cá? Lần trước lúc câu cá bị rớt xuống sông ông đã quên hết rồi sao? Ông quên thầy đoán mệnh nói mạng ông là khắc với nước...... Bảo ông làm ơn cách xa nước một chút, nhưng ông vẫn không nghe!"
Cố Thừa Di vẻ mặt ngượng ngùng: "...... Bà đừng quá phong kiến mê tín có được không."
"Xuỳ! Ờ không mê tín mà còn thỉnh Thần Tài cho tôi?"
Là người buôn bán, mặc kệ mê tín hay không mê tín, đều tin mấy chuyện này.
Thỉnh Thần Tài gì đó đều là chút lòng thành, lúc mở công ty đều thỉnh đại sư tới cửa, ngay cả cái văn phòng làm việc kia của Cố Thừa Di đều cực kỳ chú ý đến phương vị.
Hoàn toàn tránh được một kiếp, Lâm Y Y tức khắc nhẹ nhàng thở ra.
Tuy rằng cảm giác có hơi thực xin lỗi ba sau......
Nhưng mà thật tốt quá, lỗ tai cô rốt cuộc có thể thanh tịnh rồi!
Đưa mắt nhìn về phía thằng nhãi con nhà mình vẻ mặt bình tĩnh, Lâm Y Y lén lút dựng ngón tay cái lên với nó.
Sau đó hai mẹ con rón ra rón rén chuồn êm về hướng thang lầu.
Chờ Lâm Bình nữ sĩ mắng xong ông chồng của mình, quay đầu lại muốn tiếp tục đề tài vừa rồi với con gái, mới phát hiện cô đã chuồn mất vô tung vô ảnh không biết từ khi nào.
Lâm Bình nữ sĩ vừa rồi còn chưa nói xong: "......"
Cảm giác tức giận như chỉ mới xả được một nửa là như thế nào nhỉ?
Sau khi Mạnh Dục Nhiên trở lại phòng, nó lấy tấm ảnh trong túi quần móc ra, trực tiếp ném vào thùng rác.
Nó xem như đã nhìn ra, bà ngoại bọn nó lần này về nước, chủ yếu hẳn là vì chuyện chung thân đại sự của mẹ nó mà nhọc lòng.
Nghĩ đến đây, nó liền có chút không vui, nhăn mày.
Cái đám dã nam nhân bên ngoài có gì tốt?
Nhớ đến ba bọn nó cùng người đàn bà kia kết hôn, thậm chí vài tháng đều không tới thăm bọn nó, hắn liền biết, mặc kệ người lớn nói thật tốt thật dễ nghe, cha mẹ sau khi ly dị sẽ từng người tái hôn, trong lòng bọn họ cũng chỉ có gia đình nhỏ của chính mình thôi.
Nó móc cái điện thoại vẫn luôn rung rung.
Trong nhóm WeChat nhỏ, mấy thiếu niên nói chuyện không kiêng nể gì, nội dung đang được cập nhật liên tục.
Nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nó viết ra một câu hỏi: Có biện pháp nào để làm mẹ ta dời lực chú ý đi ?
Mấy chuyện xem mắt này, có lần đầu sẽ có lần thứ hai.
Hơn nữa xem chừng bà ngoại nó kiên quyết thề không bỏ qua, không từ bỏ ý định đem mẹ nó đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài.
Tạm thời tới hiện giờ, mẹ nó tựa hồ không hề hứng thú, nhưng lòng người cũng không phải không thay đổi, vạn nhất ngày nào đó bị dã nam nhân nào câu đi rồi, vậy nó và em gái nó phải làm sao bây giờ......
Mẹ là của nó và em gái thôi!
Ba thiếu niên khác vốn dĩ đang nói về đề tài game vô cùng say mê vui sướng đột nhiên tập thể im lặng.
Mọi người tạm dừng vài giây, vẫn là Từ Kiệt mở đầu thật cẩn thận nói trước.
Kiệt ca xã hội ( Từ Kiệt ): Mỗi lần tao đem phiếu điểm về nhà, ba tao đều muốn tìm cây chổi đánh tao một trận, tao phải dùng bình sứ Thanh Hoa hấp dẫn lực chú ý của ổng. Dù sao cứ ôm cái bình sứ Thanh Hoa đó là có thể tránh được một kiếp, đó là món đồ cổ mà ông nội tao đi đấu giá được. Đúng rồi, thành tích của mày tốt như vậy, mẹ mày cũng còn đánh mày sao ?
BingBang ( Lý Việt Bân ): Đừng đem chuyện của Tiểu Nhiên áp vào trường hợp của mày được không, người ta là học bá, mày có thể so sánh với nó sao?
Kiệt ca xã hội: Thế nào? Thành tích không tốt thì không có nhân quyền?
Nhất thời, trong nhóm chat mới yên tĩnh nghiêm túc lại một chút lại quay đầu trở lại chủ đề tranh cãi, khoác lác mấy chuyện tào lao......
Mạnh Dục Nhiên: "......"
Biết ngay đám này không đáng tin cậy!
Đồ ngu không nỗ lực ( Tạ Ninh ): @R, có phải trong nhà ra chuyện gì không?
Kiệt ca xã hội: Đúng vậy đó Tiểu Nhiên, có chuyện gì mày nói đi, ba đứa tao tuy dốt dốt nhưng hợp lại cũng không kém Gia Cát Lượng đâu.
Mạnh Dục Nhiên do dự một chút.
R ( Mạnh Dục Nhiên ): Mẹ tao khả năng muốn tái hôn.
Kiệt ca xã hội: Mẹ nó, không phải chứ? Tên đàn ông nào tốt số vậy, không phải mỗi ngày đều có thể ăn món dì làm sao ?
BingBang: Dm, mày chỉ biết ăn ăn ăn!
BingBang: @R, Tiểu Nhiên à, nói với mày chuyện này, ba tao cũng đã sớm ly hôn, mày xem ba tao có được l không? Nếu mà dì làm mẹ kế tao, mỗi ngày cho ta ăn ngon như vậy, ta tuyệt đối xem bà như mẹ đẻ.
BingBang: Không đúng, đem bà thành tổ tông mà cung phụng luôn!
Kiệt ca xã hội: Mẹ nó Lý Việt Bân, mày còn xấu hổ hay không?
Mạnh Dục Nhiên: "......"
Thật là hết chuyện lại nghĩ đến hỏi bọn nó, chính mình cũng khó mà ngu xuẩn đến thế này.
Tạ Ninh trầm ngâm trong chốc lát, nhưng thật ra lại cho nó một chủ ý.
Đồ ngu không nỗ lực: Không phải nghe nói lúc trước mẹ mày còn tính mở cửa hàng? Mở cửa hàng phải tốn tinh lực rất nhiều, nói không chừng đến lúc đó bà cũng không còn hơi sức đâu mà đi tìm ba sau cho mày.
BingBang: Nha, được nha Tạ Ninh, đầu óc vậy mà cũng xài được.
Kiệt ca xã hội: Mày cũng thật xấu nha, dì cũng là một người phụ nữ tốt, không lẽ không có quyền lợi theo đuổi hạnh phúc của mình?
BingBang: Tiểu Nhiên, mày thật không muốn suy xét suy xét ba tao hả? Chúng ta mà thành anh em thì thật tốt a, tuyệt sát song hùng, có kẻ thù cùng nhau đánh, có trò chơi cùng nhau chơi.
Mạnh Dục Nhiên & Tạ Ninh: "......"
Hai đứa trẻ em thiểu năng trí tuệ!