Thím Trương đi vào kêu Lâm Y Y ra.
Lâm Y Y đi đến cạnh cửa, nhìn thấy Lục Tầm, còn có một thùng cá bên chân hân, có chút không biết nên nói gì cho tốt.
"Lục tiên sinh...... Anh làm sao biết nhà tôi?"
Cả đầu óc cô đang toàn dấu chấm hỏi, nhưng mà vẫn vâng theo tâm ý, đem vấn đề này hỏi cho rõ ràng.
Tuy rằng gặp mặt được hai lần, nhưng bọn họ đúng là không tính thân thiết.
Cho nên, Lâm Y Y lúc này nhìn thấy hắn xuất hiện ở trước cửa nhà mình, liền cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.
Lục Tầm đã thu lại khuôn mặt tươi cười toe toét vừa rồi, khôi phục thành bộ dáng nhất phái thong dong, không hề cảm thấy xấu hổ vì đột nhiên đến thăm.
"Lão Cố về Mỹ xong gửi cho tôi chút chocolate, tôi đã không đi tiễn rồi, ngay cả đáp lễ cũng không thì thật không thể nào nói nổi."
Lục Tầm nói tiếp,"Địa chỉ nhà cô là do lão Cố nói cho tôi, bảo tôi trực tiếp đem quà đáp lễ qua là được rồi."
Đây thật đúng là giống phong cách của ba sau cô.
Lâm Y Y nghe hắn nói, lần thứ hai cúi đầu nhìn thùng nước bên chân hắn, lũ cá đang tung tăng nhảy nhót.
Đưa cá đi Mỹ?
Thật khổ thân hắn nghĩ ra......
Lâm Y Y bẹt bẹt khóe miệng: "Chẳng lẽ anh không biết động vật còn sống như cá thì không thể xuất cảnh được sao?"
Có thể nghĩ tới chuyện đi câu cá về đưa cho ba sau của cô làm quà đáp lễ, người này cũng coi như là nhân tài nga.
Ba sau cô hiện tại người đang ở Mỹ, chẳng lẽ còn cần dùng cá của hắn lấy về để lừa gạt Lâm Bình nữ sĩ sao?
Này cũng quá......
Cô thật không còn lời nào để nói.
Lục Tầm cúi đầu suy nghĩ một chút.
Hình như nếu cá phải phơi khô, đóng gói hút chân không, xong trình báo một chút mới có thể gửi qua bưu điện thì phải?
Hắn thập phần tán đồng gật gật đầu: "Cô nói đúng, vậy chúng ta đem đống cá này ăn thôi !"
Lâm Y Y: "......"
Thím Trương đang đứng một bên nghe lén nửa ngày, đột nhiên vươn đầu, một khuôn mặt cười tươi như đoá hoa cúc đang nở rộ, nhìn Lục Tầm nói: "Lục tiên sinh, có thể phiền ngài "tiễn Phật tiến đến Tây Thiên", xách giùm thùng cá vào sau bếp nhà chúng tôi một chút được không? Nhà chỉ toàn trẻ con với hai người phụ nữ chân tay chân yếu đuối, thật tình là xách không nổi a."
Lâm Y Y đưa mắt nhìn thím Trương.
Thím Trương hôm nay cũng giở trò nghịch ngợm......
Trước mặt, là hai người phụ nữ "yếu đuối"......
Lục tiên sinh đương nhiên gật đầu: "Tất nhiên rồi."
Tiếp theo, thím Trương liền mặt mày vui mừng nhìn vị tiên sinh họ Lục này xách theo thùng nước tiến vào.
Thoạt nhìn không thấy tốn bao nhiêu sức đâu......
Vị Lục tiên sinh này hẳn là thể lực cũng không tệ lắm.
Bà âm thầm gật gật đầu.
Lâm Bình nữ sĩ trước khi đi có lôi kéo bà ngàn dặn vạn dò, nhất định phải bắt cô Lâm đi ra ngoài nhiều một chút, tốt nhất phải quen biết nhiều thanh niên tài tuấn một chút, như vậy mới có thể tìm được hạnh phúc chung thân, về sau mới có thể có nơi dựa vào cả đời.
Không nghĩ tới, thanh niên tài tuấn tự mình đưa tới cửa!
Bà cảm thấy cách mạng sắp thành công rồi!
Xách theo một thùng cá vào phòng, không biết vì cái gì, Lục Tầm bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có hơi rợn tóc gáy......
Khi Lâm Y Y cùng thím Trương đều nhường đường cho hắn xong, trong phòng khách phía sau nhà, Mạnh Ngôn đang ngồi ở trên sô pha, còn có ngồi Mạnh Dục Nhiên cùng Mạnh San San đang ngồi sô pha đối diện, ba người ba cặp mắt, vèo vèo vèo liền nhìn qua.
Mạnh San San là đứa trẻ rất có lễ phép, vừa thấy đến hắn, liền thân thiết chạy tới kêu một tiếng "Lục thúc thúc".
Lục Tầm không nghĩ tới phòng khách có nhiều người như vậy......
Ngay cả Mạnh Ngôn cũng ở đây!
Nhất thời, tinh thần hơi sửng sốt một chút.
Mạnh Ngôn là chồng trước của Lâm Y Y, chuyện này chỉ sợ hơn phân nửa cái giới giải trí đều đã biết, ngay cả đám cư dân mạng cũng say sưa buôn dưa chuyện của hai người bọn họ, thân là lão đại của giới giải trí, Lục Tầm tất nhiên cũng biết.
Hắn không chỉ có biết, lúc tuôn ra thông tin về bối cảnh bạch phú mỹ của Lâm Y Y, hắn còn tham gia quạt chút gió, thêm chút củi.
Tóm lại, nhìn thấy Mạnh Ngôn cũng ở chỗ này, Lục Tầm rất kinh ngạc.
Hắn không phải đã kết hôn rồi sao?
Vợ hắn hiện tại hình như là Trương Hi Oánh.
Sau đó một giây, liền khôi phục bộ dáng nghiêm trang: "Ngôn ca cũng ở đây à?"
Cái gã giảo hoạt này xem vẻ bề ngoài cũng rất phong độ đường hoàng chính trực, nếu chỉ xem ngoại hình, cũng không thấy sẽ bại dưới tay Mạnh Ngôn đâu.
Mạnh Dục Nhiên ngồi hai tay ôm ngực, đang lén lút điều tra tình huống, âm thầm đánh giá.
Mạnh Ngôn tất nhiên là nhận ra Lục Tầm.
Ông chủ lớn của công ty giải trí Thịnh Thế, còn xuất hiện trước mặt công chúng truyền thông mấy lần.
Hắn ngẫu nhiên cũng có qua lại hợp tác với công ty Thịnh Thế mấy lần, chỉ là chưa bao giờ có cơ hội gặp gỡ trực tiếp như thế này thôi.
Tầm mắt Mạnh Ngôn lướt qua trên người hắn, lại nhẹ nhàng lướt qua trên mặt Lâm Y Y, sau đó lại rơi xuống người Lục Tầm.
"Lục tổng?"
Hắn kinh ngạc, có thể nói là còn kinh ngạc không thể tin được hơn cả Lục Tầm.
Hắn không biết, Lâm Y Y từ lúc nào lại cùng Lục Tầm như vậy......
Còn mang cá cho cô.
Hai người đàn ông chăm chú đối mặt nhìn nhau, có một cảm giác như đấu sức không chịu thua.
Đôi khi, con người lại có một thứ giác quan vô cùng nhạy bén, có khả năng liếc mắt một cái nhìn cũng biết đối phương là bằng hữu, và đương nhiên cũng biết nếu đối phương khả năng trời sinh là đứng lập trường đối lập với mình.
Lục Tầm cảm thấy, hắn và Mạnh Ngôn đại khái liền thuộc về kiểu thứ hai đi.
"Lục thúc thúc, hôm nay sao thúc tới đây ạ?"
Mạnh Dục Nhiên đột nhiên hỏi.
Tiểu tử này lần trước gặp hắn, từ đầu tới đuôi không hề kêu hắn một tiếng "Lục thúc thúc"......
Lục Tầm theo thanh âm xoay đầu lại, đối diện với tầm mắt của con sói con kia.
Lúc trước nhìn hắn còn thập phần cảnh giác, bộ dáng như sợ hắn ngậm đi mất bảo bối nhà nó, hai con mắt vừa thấy hắn đã liều mạng trừng to.
Hôm nay lại là hoàn toàn khác, sao tự nhiên lại lễ phép với hắn dữ vậy?
Tiểu huynh đệ, con biến hóa lớn như vậy, trong lòng thúc thúc hơi sợ hãi nha......
Lục Tầm nhịn không được muốn qua vỗ vỗ đầu nó.
Nhưng mà tưởng tượng đến cha ruột người ta còn ngồi một đống ở chỗ kia, làm không tốt người ta sẽ nhìn hắn không vừa mắt.
Đương nhiên, hắn làm gì sợ người ta thích hay không thích hắn chứ, chỉ là......
Tốt xấu gì cũng phải chú ý một chút hình tượng mình là lão đại làng giải trí chứ!
Lục Tầm nhẹ giọng, cười đáp: "Thúc mang cá đến cho hai đứa đây."
Lâm Y Y lại quay trở về chỗ ngồi một lần nữa.
Lúc này, thím Trương cũng rót cho vị Lục tiên sinh này một ly trà.
Tuy rằng tất cả bọn họ đều ngồi xuống rồi, thoạt nhìn hình như vẫn có một chút cổ quái, nhưng so với cái cảm giác lạnh lẽo như rơi vào hố băng lại căng thẳng của vừa rồi, vẫn là khá hơn nhiều.
Thím Trương vỗ vỗ tay nhỏ, vẻ mặt cao hứng rời đi.
Để lại không gian cho đám người trẻ tuổi bọn họ đi.
"Cảm ơn Lục thúc thúc......"
Mạnh Dục Nhiên cũng phảng phất như nhận được kết quả mà nó muốn: "...... mang cá lại đây cho mẹ con, thúc biết mẹ thích ăn cá mà."
Lời này của nó nói ra giống như thập phần tùy ý, nhưng nghe vào lỗ tai những người khác, lại mỗi người hiểu theo một nghĩa khác nhau.
Mạnh Ngôn nhìn nhìn Lục Tầm, lại nhìn nhìn Lâm Y Y.
Mày nhăn lại.
Lục Tầm tươi cười vẫn treo ở bên miệng, bộ dáng vẫn rất có phong độ như vậy.
Mà Lâm Y Y......
Lâm Y Y cảm thấy đầu gối như trúng mũi tên!
"Nói bậy gì đó."
Nàng liếc mắt nhìn thằng nhãi con nhà mình, dỗi nói.
Vừa rồi là cô một mình ra cửa nên mọi người cũng không biết được, cái tên họ Lục hơi không đáng tin cậy này vốn dĩ là mang cá tới làm quà đáp lễ cho ba sau của cô......
Hiện tại người ta còn ở đây, cô lại ngượng ngùng không muốn giải thích làm mất mặt người ta.
Có miệng cũng khó trả lời, đại khái chính là loại tình huống này.
Chỉ là, không nghĩ tới Mạnh Ngôn lại nhẹ nhàng "À" một tiếng, còn hỏi cô: "Sao tôi lại nhớ rõ hình như cô không thích ăn cá nhỉ?"
Lâm Y Y tức khắc liền thấy thú vị.
Con ngươi cô vừa chuyển, nhìn thoáng qua Mạnh Ngôn.
Thật không nghĩ tới nha, cái người suốt ngày ra đường không về nhà còn có thể nhớ rõ vợ trước không thích ăn cá?
Bất quá, mặc kệ Lâm Y Y trong sách có thích ăn cá hay không, dù sao cô cũng rất thích!
"Trước kia thích không hẳn là bây giờ cũng thích."
Lâm Y Y cười lộ ra hàm răng trắng, nhìn về phía hắn nói: "Hiện tại tôi rất thích ăn cá."
"Lần trước Lục thúc thúc đưa ( cho ông ngoại ) mấy con cá đó, nhà tụi con ăn cả hai tuần mới hết ta."
Mạnh Dục Nhiên cũng xen mồm nói.
Mạnh Ngôn: "......"
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn lại một lần nữa bỗng nhiên cảm thấy, mình tựa hồ không quá được hoan nghênh......
Mạnh San San ôm cái chén nhỏ, trong chốc lát nhìn người này, trong chốc lát lại nhìn người kia.
Cảm thấy người nào cũng kỳ quái.
Vẫn nên cúi đầu ăn hết chén sữa đông hai tầng của nó thì hơn!
Mạnh Ngôn cảm thấy không khí có chút như đứng trong đống lửa, như ngồi trong đống than, hơn nữa hiện tại có thêm một người ngoài ở đây, hắn cũng không tiện tiếp tục chuyện vừa rồi đi hỏi hai đứa nhỏ l......
Dù con thì đúng là con ruôt của hắn, chuyện này sẽ không bao giờ thay đổi. Có lẽ một thời gian ngắn nữa bọn nó sẽ thay đổi chủ ý thì sao.
Giờ hắn đi, khẳng định sẽ không có ai ngăn trở.
Lâm Y Y thậm chí còn trong lòng vui vẻ đưa tiễn hắn.
Mạnh Ngôn vừa đi, Lâm Y Y liền nhìn về phía Lục Tầm.
Cô kỳ thật muốn hỏi đối phương khi nào đi, suy nghĩ một chút, nhưng hỏi kiểu đuổi người như vậy có chút không quá lễ phép.
Nhưng còn Mạnh Dục Nhiên thì không, mắt lạnh quét qua: "Uy, ngươi chừng nào mới đi a?"
Vừa rồi khi Mạnh Ngôn ở đây, hắn chính là "Lục thúc thúc"ngọt xớt.
Hiện tại Mạnh Ngôn đi rồi, hắn liền biến thành "Uy"......
Tiểu bằng hữu, làm người có cần thực dụng tới như vậy không ?
"Lúc nãy vừa tới đây, chú cũng nói với cô Lâm để chúng ta cùng nhau ăn cá......"
Lục Tầm cười tủm tỉm: "Chú cũng cảm thấy cá nướng cũng không tồi."
Mạnh San San nghe được ăn cá nướng, mắt sáng ngời: "Con cũng muốn ăn cá nướng!"
Vừa nghe nói cá nướng, nước miếng đều chảy ra......
Cô bé con chỉ lo nuốt nước miếng, hoàn toàn không phát hiện anh trai nó đang dùng một ánh mắt hận rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn nó.