Lục Minh Triết lúc nãy bảo tài xế dừng trước cửa đợi một chút, nó đi vào trong biệt thự lấy chút đồ vật sẽ trở ra ngay. Nhưng vừa nhấc chân bước lên cầu thang, đột nhiên liền nghe được một mùi thơm thập phần dụ người.
Mới nghe mùi thôi, đã thấy không tồi......
Nó chưa bao giờ ngửi thấy một mùi đồ ăn nào lại ngon như vậy!
Sau đó, nó liền xuất hiện ở phòng bếp.
Lục Minh Triết yên lặng nhướng mày.
Chú nhỏ của nó chính là biết nó muốn đi trại hè, cho nên cố ý thừa dịp nó không có ở nhà kiếm món ngon ăn vụng?
Tới phòng bếp, nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi đang loay hoay ở phòng bếp.
Còn chú nhỏ của nó thì tay chống cằm, vẻ mặt thèm nhỏ dãi mà nhìn chằm chằm......
Món ăn trên tay cô ấy!
Lúc nó tới thì cũng vừa trùng hợp các món cũng xong, vừa đến phòng bếp, một màu sắc đỏ tươi tràn ngập, mùi thịt lan tràn ra bốn phía, một bàn đồ ăn ngon lành đến như vậy, thật làm người không thể kềm chế được dục vọng nếm thử.
Lâm Y Y đã đem đồ ăn lên bàn hết.
Khi cô ngồi xuống, Lục Tầm đã dọn xong chén đũa cho cả ba người.
Thật ra hắn một chút cũng không muốn cho thằng cháu trai ăn ké......
Vốn dĩ đồ ăn chỉ có một chút như vậy, lại còn thêm một người nữa thì làm sao ăn đủ chứ?
"Hôm nay không nghe Lục tiên sinh nói còn có người ở nhà, đồ ăn không có làm nhiều lắm, con ăn đỡ vậy nhé."
Lâm Y Y nhìn Lục Minh Triết, liền nhớ tới thằng nhãi con nhà mình.
Hai đứa đều xấp xỉ tuổi nhau, đều là thiếu niên mười mấy tuổi, còn rất tuấn tú xinh đẹp nha.
Ngay cả bộ dáng không thích cười kia cũng có chút giống!
"Đúng rồi, lúc trước dì hình như có nghe Lục tiên sinh nhắc, con là con của Lục tiên sinh đây đúng không? Năm nay cũng là mười ba tuổi? Con trai dì cũng mười ba tuổi."
Lục Tầm đang muốn phản bác gì đó, lại bị Lục Minh Triết giành trước một bước: "Con biết."
Ngày đó ở trường quốc tế, nó từng thấy Lâm Y Y ở trước cổng trường.
Khi đó, cô ấy đang ôm cái thằng nhóc Mạnh Dục Nhiên kia về.
Hai người thoạt nhìn hết sức thân mật, vừa thấy liền biết tình cảm hai mẹ con rất tốt.
Làm người nhìn cũng hâm mộ......
Hâm mộ Mạnh Dục Nhiên có một người mẹ vừa trẻ, xinh đẹp lại ôn nhu, còn quan tâm nó như vậy , tự mình tới đón nó.
So sánh......
Ông chú nhỏ này của nó, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ đi đón nó được một lần!
Lục Minh Triết mặt không có biểu tình gì, nhưng trong lòng lén lút gắn nhãn tiểu nhân cho chú nhỏ của nó.
"Dì là mẹ của Mạnh Dục Nhiên."
Nó đưa mắt nhìn người phụ nữ trước mặt.
Mặt đối mặt mà nhìn, cô ấy thật ra cũng có điểm giống với thằng nhóc kia.
Lại quay đầu, nhìn chú nhỏ của nó đang ngồi bên cạnh, ngữ khí thập phần bình đạm: "Ổng làm sao sinh được con trai lớn như con chứ, con là cháu trai của ổng."
Uy, cái kiểu ăn nói vô cùng ghét bỏ này là ý gì chứ?
Lục Tầm vốn dĩ muốn tự mình giải thích , tức khắc chán nản.
Âm thầm vận vận khí, lúc này mới nhìn Lâm Y Y đầy mặt dấu chấm hỏi, nói: "Lần trước, tôi còn tưởng rằng cô muốn gạt tôi, cho nên......"
"Cho nên anh liền gạt tôi, anh nói anh cũng có một đứa con trai mười ba tuổi?"
Lâm Y Y tự động nếu giùm hắn đoạn còn lại.
Lục Tầm cũng có chút xấu hổ.
Hắn làm sao có thể nói rằng lúc ấy hắn cho rằng cô kiếm cớ muốn tiếp cận hắn chứ ? Cho nên liền học theo anh trai và thằng cháu trai của hắn bày ra bộ dáng lãnh đạm cùng cao quý, còn nói với đối phương rằng hắn đã có con trai......
Thừa dịp hai người bọn họ nói chuyện, Lục Minh Triết đã gắp một cục thịt bò thơm phức nóng hổi đặt vào trong miệng.
Từ lúc bắt đầu, nó đã bị cái mùi hương say lòng người này hấp dẫn, cuối cùng cũng ăn được cục thịt vào trong miệng, tức khắc đầy miệng đều là hương vị nồng đậm.
Hơn nữa, có lẽ là do có bỏ thêm rượu vang đỏ, vị cực kỳ nồng đậm phong phú, đầu lưỡi còn nghe được nhàn nhạt mùi rượu nho phảng phất......
Nghĩ đến rượu vang đỏ, nó đưa mắt nhìn cái chai rượu dùng còn thừa lại đang đặt trên tủ bát ......
Burgundy Cros-Parantoux?!
Lục Tầm thấy cháu trai bắt đầu ăn làm sao còn chần chờ nữa? Vội vàng đưa đũa gắp một cục to cho vào trong miệng.
"Ngon quá!"
Từ mấy giờ trước hắn đã ngồi thèm cái nồi thịt bò này, cuối cùng cũng được ăn rồi, không biết vì sao lại cảm thấy xúc động đến lệ nóng doanh tròng ?
Bên cạnh hắn, thằng cháu trai lạnh lùng nói: "Đương nhiên ăn ngon rồi, dùng Cros-Parantoux năm 1982 nấu với thịt bò, đây đúng là món ăn xa xỉ nhất trong cuộc đời mà con từng được ăn."
Lục Tầm: "......"
Lâm Y Y: "......"
Lâm Y Y chỉ biết là Cros-Parantoux, cũng không biết Lục Tầm cầm bình rượu nho có niên đại tốt như vậy đem đi nấu......
"Anh tùy tiện lấy một bình rượu vang đỏ là được rồi, dù sao cũng chỉ cần dùng nấu ăn một chút thôi mà."
Cái tên phá gia chi tử này may mắn không phải trong nhà bọn họ......
Nhưng mà, tưởng tượng đến cảnh Lâm Bình nữ sĩ điên cuồng quẹt thẻ, cô lại yên lặng nuốt lời nói trở về.
Lục Tầm kỳ thật trong lòng cũng có chút ủy khuất.
Hắn nghe Lâm Y Y nói phải dùng chai rượu vang đỏ nào tốt một chút......
Đương nhiên, cái khái niệm "tốt một chút" này của hai người hoàn toàn khác nhau, cho nên hắn liền đem cái chai rượu dễ thấy nhất trong hầm rượu ra, hắn cũng thấy cái chai này thật sự là "tốt một chút" so với mấy chai còn lại mà.
"Đúng rồi, con tên là A Triết đúng không?"
Vì nó làm cô nghĩ đến thằng nhãi con nhà mình, Lâm Y Y liền nhịn không được muốn đối xử tốt vói thiếu niên này một chút: "Chờ lát nữa sau khi ăn xong, dì làm chút đồ ngọt, A Triết muốn ăn cái gì?"
Thái độ của cô đối với thiếu niên còn tốt hơn đối với Lục Tầm khi nãy rất nhiều.
Bất quá, nguyên nhân chính là vì ăn một bụng cơm người ta nấu, cuối cùng cũng cảm thấy mỹ mãn, Lục tổng tài hiện tại đã không lòng dạ hẹp hòi đi so đo mấy cái đó như vậy nữa.
Thậm chí tâm tình hắn còn tốt đến mức muốn bay lên......
Ngay cả cái bộ mặt nhà có tang của thằng cháu trai bấy lâu nay vẫn bực bội không muốn nhìn cũng cảm thấy hôm nay sao lại có phần thanh tú!
Lục Minh Triết nhìn cô một cái: "Rau câu đi."
Nó giờ phút này trong đầu đang nghĩ tới ngày đó, cái món đồ ngọt mà đứng xa xa nhìn đều thấy không tồi rồi.
Vì thế lại bổ sung nói: "Rau câu hương xoài ấy."
Lục Tầm: "......"
Cái thằng cháu trai này của hắn là rớt vào lu rau câu xoài không bò ra được rồi đúng không?
Lâm Y Y lại vẻ mặt vui vẻ: "Ô cũng thật trùng hợp, con trai cô cũng thích món này lắm, hai đứa giống nhau ghê."
Lục Minh Triết & Mạnh Dục Nhiên ngày sau nghe câu nói này : Ai thèm giống nó!
Lúc này, bác tài xế đang đứng chờ ở cửa biệt thự đang âm thầm sốt ruột: Thiếu gia, cậu còn đi trại hè nữa hay không vậy?
Mà thiếu gia nhà hắn giờ phút này đang sung sướng tận hưởng đồ ngọt.
Đồ ăn do mình làm ra được người khác khẳng định và yêu thích, tất nhiên là một chuyện vô cùng vui sướng nha.
Lâm Y Y cũng cảm thấy bận rộn mấy tiếng đồng hồ cũng coi như đáng giá đi.
Lục Tầm không cần phải nói, khen đến mức không cần trả tiền cũng khen khí thế.
Còn thằng nhóc cháu trai của hắn, cũng tính cách kỳ lạ như Mạnh Dục Nhiên, ngoài miệng không thèm nói ăn có được hay không, nhưng chỉ cần nhìn nó đang cúi đầu lo ăn không thì cũng hiểu rồi.
Xong việc, Lục Tầm lại vô cùng ân cần đưa cô về nhà.
Lâm Y Y đã từ hoài nghi đến bây giờ cơ hồ là khẳng định, cái tên này nhân chuyện ba sau của cô tìm cách đến nhà cô, mục đích là vì thỏa mãn niềm vui ăn uống của hắn chứ gì?
Cái đường cong này cũng thật là hao tâm tổn sức nha!
Cái người này tâm nhãn sao nhiều như vậy?
Tới trước cửa nhà, Lâm Y Y đi đứng đối diên với hắn, nói: "Tôi có nhở một nhà hàng nhỏ, anh có biết địa chỉ chưa ?Lần sau nếu muốn ăn, trực tiếp đi qua đó ăn đi, cũng giống như tôi là thôi, hơn nữa khi rảnh rỗi tôi cũng đi qua đó."
Lục Tầm kỳ thật đã sớm muốn đi thử , vẫn luôn chưa tìm được cơ hội.
Nghe vậy, vội vàng gật gật đầu.
Cũng chỉ mới nói được hai ba câu, Mạnh Dục Nhiên đã nhìn thấy bọn họ.
Nhìn thấy Lục Tầm, nó tất nhiên là không có sắc mặt tốt: "Tại sao lại là ông?"
Ngày hôm qua tới, hôm nay còn tới?
Lòng Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết, nó biết ngay tên này không có hảo tâm gì mà!
Nhưng Mạnh San San lại có ấn tượng rất tốt đối với Lục Tầm.
Đại khái là có quan hệ với chuyện cùng nhau ăn BBQ, rồi cá nướng......
Cũng có khả năng do hai người đều là tín đồ mỹ thực nên có cảm ứng với nhau chăng ?
"Lục thúc thúc, hôm nay thúc đưa cá lại đây hả?"
Cô bé nhỏ hiện tại vừa thấy hắn, liền nhớ tới cá nướng ăn rất ngon.