Chẳng lẽ nàng thật sự gầy đi rồi?
Lý Hà Hoa kinh hỉ, xem ra thân hình nàng thật sự gầy, đúng là không uổng công nàng giảm béo.
Tuy rằng hiện tại vẫn rất béo, nhưng tốt xấu gì nàng cũng chậm rãi gầy đi, chỉ cần vẫn luôn kiên trì, tin tưởng một ngày nào đó sẽ khôi phục được dáng người quyến rũ như kiếp trước. Hiện tại Lý Hà Hoa đột nhiên cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng.
Thấy Lý Hà Hoa cao hứng như vậy, Tào tứ muội cũng vì nàng mà vui vẻ: "Đại muội tử à, muội xem muội tốt như vậy, khuyết điểm duy nhất chính là béo, nếu có thể tiếp tục gầy xuống, khẳng định sẽ có một sọt lớn nam nhân đuổi theo phía sau đòi cưới muội cho coi."
Lý Hà Hoa "phụt" cười một tiếng: "Đại tỷ, tỷ nói quá khoa trương rồi, nào có người muốn cưới muội chứ."
Hơn nữa nàng cũng không muốn kết hôn, làm một người vợ bị bỏ rơi ở thời đại này nghĩ cũng biết sẽ bị người khác xem thường, cưới nàng không phải người góa vợ thì chính và chất tượng không quá cao, nàng làm gì phải gả cho người ta chứ, còn không bằng tự mình kiếm tiền tự mình tiêu, sống thảnh thơi suиɠ sướиɠ qua ngày.
Đương nhiên những lời này nàng khẳng định sẽ không nói với Tào tứ muội, bởi vì tỷ ấy phỏng chừng sẽ không cách nào lý giải ý tưởng của nàng.
Tào tứ muội đích xác đoán không được ý tưởng muốn sống độc thân của Lý Hà Hoa, nàng ấy tự cảm thán: "Sao không có ai cưới chứ, muội yên tâm đi, đại tỷ lưu ý giúp ngươi, bảo đảm chọn cho muội một mối thật tốt."
Lý Hà Hoa cũng không thèm để ý, chỉ trả lời vài câu cho có lệ, sau đó tiền xoay người đi ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Tào tứ muội thấy Lý Hà Hoa không gấp cũng vội thay, nàng ấy đem nàng kéo đến cái bàn bên cạnh ngồi xuống, lại đem tiền hôm nay kiếm được lấy ra: "Đại muội tử, tiền kiếm hôm nay so với hôm qua còn nhiều hơn, hầu bao của tỷ thiếu chút nữa cũng không chứa hết."
Nói xong xôn xao lấy ra một đống lớn tiền đồng để trên bàn, phát ra một loạt tiếng vang lớn. Tào tứ muội vừa lấy tiền ra vừa nói: "Hôm nay chỉ lo bán điểm tâm cũng chưa kịp đếm, tỷ đây liền đếm một chút, đại muội tử muội cũng giúp ta đếm đi."
Lý Hà Hoa gật gật đầu, đem tiền trên bàn lấy một nửa bắt đầu đếm, kết quả là 98 văn tiền, mà Tào tứ muội bên kia cũng vừa đếm xong, tổng cộng 102 văn tiền, cộng lại vừa đúng 200 văn. Tào tứ muội kinh hỉ mà trừng lớn đôi mắt: "Đại muội tử, hôm nay tỷ bán được 200 văn tiền đó."
Lý Hà Hoa cười, trong lòng nhẩm tính số điểm tâm hôm nay Tào tứ muội bán, duỗi tay lấy ra 25 văn đưa cho Tào tứ muội: "Đại tỷ, đây là thù lao hôm nay của tỷ." Tào tứ muội cầm 25 văn tiền, đôi mắt đều phát sáng.
Đây là 25 văn tiền lận đấy, gần nửa ngày đã kiếm được lời được 25 văn tiền, có thể so với một lao động cường tráng làm hai ngày còn kiếm được nhiều hơn, làm sao cũng không thể tin được.
Lý Hà Hoa gợi lên khóe miệng, đem tiền trên bàn thu lại sau đó đem tiền hôm nay mình bán được cũng lấy ra đếm đếm, trừ đi tiền mua nguyên liệu, tổng cộng lại được 150 văn. Nói cách khác, hôm nay lợi nhuận thu được là 325 văn.
Lý Hà Hoa cảm thấy hôm nay kiếm được rất nhiều, nhưng mà chỉ cần vừa nhớ tới số tiền cần để mua một cái sân viện ở trấn trên lại lập tức cảm thấy tiền này quá ít, xem ra vẫn phải nỗ lực phấn đấu rồi, vì thế vỗ vỗ tay Tào tứ muội nói: "Đại tỷ, chúng ta đi làm điểm tâm tiếp đi, về sau mỗi ngày đều có thể kiếm nhiều như vậy."
Tào tứ muội lấy lại tinh thần, nhiệt tình mười phần đứng dậy đáp: "Đúng đúng đúng, phải nhanh chóng đi làm điểm tâm, ngày mai tiếp tục bán."
Mà ngay ở lúc Lý Hà Hoa cùng Tào tứ muội ở phòng bếp vùi đầu làm điểm tâm, Đại Nha đột nhiên chạy vào hô lớn: "Hà Hoa di, bên ngoài có người tìm người này."