Mạ trong ruộng cũng không phải cấy xong là xong, mạ sinh trưởng đòi hỏi lượng nước rất cao, thường xuyên cần tưới tràn, có khi còn phải thức trắng đêm canh.
Đội đã giao nhiệm vụ trông coi ruộng nước cho từng nhà, ngày đó ăn cơm tối xong thì người đứng đầu trong nhà Ngụy Chấn Hưng và con trai lớn Ngụy Kiến Quốc đi ra ruộng.
Bây giờ ngày càng lúc càng dài, ăn cơm tối dọn dẹp xong thì trời vẫn còn rất sáng, không ít người ở trong viện hóng mát nói chuyện phiếm, có người thì đi qua nhà hàng xóm chơi.
Hôm qua Vương Xuân Hoa vốn muốn dời giường trúc trong nhà ra ngoài, trưa hè nằm lên ngủ trưa một giấc hay chập tối ngồi hóng mát đều vô cùng mát mẻ, nào ngờ qua một mùa đông một cái chân giường bị sâu mọt đục rỗng, dù là còn ba cái chân nguyên vẹn thì cũng vô dụng.
Ngụy Kiến Vĩ hôm nay liền đi chặt cây trúc, chuẩn bị thay chân mới cho nó.
Anh ở đó làm việc, Hà Hiểu Vân và Vương Xuân Hoa, Phùng Thu Nguyệt ở một bên nói chuyện phiếm, Ngụy Viễn Hàng thì chạy nhảy trong sân.
"Hiểu Vân, chị nghe nói nhà cậu em đang xem mắt con dâu đúng không?" Phùng Thu Nguyệt đột nhiên hỏi cô.
Hà Hiểu Vân nhớ tới lần trước về nhà mẹ có đề cập qua việc này, nhưng cô cũng sắp quên mất nên không khỏi hiếu kỳ nói: "Đại tẩu biết sao?"
Vương Xuân Hoa hỏi: "Chẳng lẽ coi mắt tới cô nương bên công xã Thu Nguyệt sao?"
Phùng Thu Nguyệt cười nói: "Mẹ đoán chỉ có chuẩn, là ở gần nhà con, cùng một họ, nếu tính ra thì cũng là họ hàng.
Nhà cổ biết quan hệ của chị với em nên nghe ngóng mẹ chị tình huống nhà cậu em."
Niên đại này đi xem mắt đều rất cẩn thận, không chỉ nhà trai nghe ngóng nhà gái mà nhà gái cũng phải thám thính rõ ràng hoàn cảnh, nhân phẩm, quan hệ thân thích bên nhà trai, dù sao con gái coi trọng thanh danh, nếu như coi mắt một lần không thành, lần hai vẫn không thành thì truyền đi sẽ không dễ nghe lắm.
Hà Hiểu Vân nhẹ gật đầu, hiểu được Phùng Thu Nguyệt là muốn nghe ngóng thông tin từ cô liền nghĩ nghĩ rồi nói: "Nói thật với chị là nhà cậu em không tính là khá giả, nhưng cũng không nghèo khó, chỉ có một đứa con trai.
Cậu ít nói, chuyện trong nhà thường là mợ làm chủ, tính mợ mạnh mẽ, nói năng đanh đá nhưng tâm địa tốt, rất bao che khuyết điểm cho người trong nhà.
Trước kia có một lần ba mẹ em cãi nhau, mẹ em tức giận về nhà mẹ đẻ, mợ liền ra mặt mắng ba em một trận nên ông ấy sau này cứ thấy mợ là tránh đi.
Mợ em đã nói sau này mà có con dâu, nếu như con trai với con dâu cãi nhau thì cứ đánh con trai một trận trước rồi tính!"
Phùng Thu Nguyệt và Vương Xuân Hoa nghe thế cũng nhịn không được bật cười.
"Nhưng mà" Hà Hiểu Vân lại nói, "Em với em họ lúc còn nhỏ cũng không chơi với nhau, sau này lớn lên cũng không nói chuyện chiều nên tính cách của cậu ấy em không rõ lắm, chỉ biết là cũng không nói nhiều."
Vương Xuân Hoa nói: "Nói ít cũng không sao, chịu khó là được.
Con trai nếu như nói nhiều thì thật là...!như Kiến Hoa, vừa về nhà là lại nhao nhao làm mẹ đau hết cả đầu."
"Nhưng cậu ấy không ở nhà thì mẹ lại thấy nhớ." Hà Hiểu Vân cười nói.
Vương Xuân Hoa cũng cười, "Có ai làm cha mẹ mà không nhớ? Nếu như Tiểu Hàng mà không ở trước mặt một lát, mẹ thấy con cũng nhớ cho coi."
Ngụy Viễn Hàng đang chơi nghe thấy tên của mình thì bịch bịch chạy tới: "Bà nội gọi con làm gì?"
Vương Xuân Hoa ôm thằng bé lên đùi: "Bà nói mẹ con, thấy con đi chơi sẽ không yên lòng."
Ngụy Viễn Hàng nghe vậy thì nghiêm túc nghĩ một hồi, nhìn Hà Hiểu Vân nói: "Lần sau con dẫn mẹ cùng nhau chơi!"
Ba người lớn nghe thấy vậy đều cười không thôi.
"Đang nói cái gì mà cười vậy?" Thím Trương dắt tay Diễm Diễm từ ngoài cửa vào, trong tay còn cầm cái rổ trúc nhỏ.
"Cười chị đó!" Vương Xuân Hoa nói đùa với bà ấy.
Ngụy Viễn Hàng vừa nhìn thấy Diễm Diễm liền tuột xuống gối bà nội, hai đứa nhỏ liền nắm tay qua bên khác chơi.
Phùng Thu Nguyệt cười nói: "Vừa nãy còn nói muốn dẫn mẹ cùng nhau chơi, tiểu cô nương vừa đến liền vứt hết chúng ta ra sau ót."
Hà Hiểu Vân phối hợp lắc đầu, thở dài: "Con trai lớn không thể giữ lại."
Mấy người lại cười ha ha.
Thím Trương ngồi xuống, buông rổ trúc xuống, quay đầu lại trông thấy Ngụy Kiến Vĩ thì ai u một tiếng: "Kiến Vĩ ngay cả giường trúc cũng biết làm?"
Vương Xuân Hoa lắc đầu, "Chỗ nào biết, chỉ là đổi cái chân giường thôi."
"Vậy đã rất giỏi rồi, chị cũng không coi tên tiểu tử nhà tôi, ai da không nói nó nữa.
Kiến Vĩ khéo tay như vậy cái gì cũng biết làm, ở bộ đội lại có tiền đồ, sau này Hiểu Vân là có phúc nhất rồi."
Hà Hiểu Vân cúi đầu cười, người khác cho là cô ngại ngùng nhưng thật ra là cô không biết phải làm sao với kiểu nói khách sáo này nên đành phải ngụy trang sự xấu hổ thành thẹn thùng.
Thím Trương lại khen hai câu mới chỉ về phía rổ trúc mang tới: "Mận của cái cây sau nhà, năm nay ra không ít trái, ăn hơi chua nhưng cũng được lắm."
"Qủa cũng không nhỏ." Vương Xuân Hoa cũng không khách khí với bà ấy.
Hà Hiểu Vân đứng dậy cầm mận vào nhà sang ra cái rổ khác rồi đi rửa một đĩa mận đem ra.
Mấy người một người lấy hai quả, Ngụy Viễn Hàng cũng chạy tới lấy một quả bỏ vào miệng cắn một cái, chua rùng hết mình, qua cơn chua rồi thì có vẻ như thấy cũng khá ngon, thế là lại cắn miếng nữa, lại rùng mình, cứ như vậy vừa run run vừa ăn mấy quả.
Hà Hiểu Vân nhìn buồn cười, hỏi nó: "Mận hay dương mai chua hơn?"
"Đều thật chua." Ngụy Viễn Hàng dúm dó mặt mày, nói thì nói như thế nhưng lại chuẩn bị lấy quả nữa.
"Chỉ cho ăn một quả nữa thôi, nếu không sẽ ê răng." Hà Hiểu Vân cho thằng bé một quả, đang chuẩn bị ngồi xuống thì chợt nhớ tới Ngụy Kiến Vĩ còn chưa được ăn, vì thế đi về phía anh.
"Anh ăn mận không?" Cô hỏi.
Ngụy Kiến Vĩ đang mày mò giường trúc, nghe vậy thì nghiêng nghiêng đầu về phía cô.
Có ý gì?
Hà Hiểu Vân nhìn anh hai giây mới ngỡ ra, người này muốn cô đút?
Anh mơ đẹp lắm!
Cô quay đầu muốn đi, khóe mắt lại thoáng nhìn thấy Vương Xuân Hoa thím Trương bọn họ đang nhìn về phía cô cười, bước chân cô lập tức dừng lại.
Theo bọn họ thì vợ chồng trẻ đút cho nhau ăn đại khái là chuyện hết sức bình thường, nếu cô cứ đi như thế thì mới là không bình thường.
Mà Ngụy Kiến Vĩ còn đang bận cả hai tay, đã vậy ai bảo cô nhiều chuyện tới hỏi anh ta, ai bảo hành vi của cô bị người khác nhìn thấy...!
Hà Hiểu Vân nói thầm trong lòng, cuối cùng không thể không cầm một quả mận nhét vào miệng anh.
Động tác của cô rất nhanh, giống như sợ bị anh cắn phải ngón tay vậy.
Quả mận nửa xanh không được đỏ, Ngụy Kiến Vĩ không thay đổi sắc mặt ăn, sợ anh lại muốn quả nữa nên Hà Hiểu Vân vội bưng đĩa về.
Buổi tối Ngụy Viễn Hàng ôm chăn nhỏ lăn lộn trên giường, "Mẹ, răng của con thật là có chịu*."
"Khó chịu** cũng không có cách nào." Hà Hiểu Vân tức giận nói, "Ai bảo con lén ăn nhiều mận như vậy làm chi."
*蓝受 /Lán shòu/ - **难受/nánshòu/
Đĩa mận đó lúc bọn họ nói chuyện quên trời đất để qua một bên, ai biết vừa quay lại nhìn thì thấy hai đứa nhóc kia không biết từ khi nào đã lén lấy đi, nhai miệng phồng lên hệt như con chuột hamster.
Nó bây giờ đang ê răng, không bị đau bụng đã là may.
Ngụy Viễn Hàng bẹt miệng, tội nghiệp nói: "Không bao giờ ăn mận nữa."
Hà Hiểu Vân nghe lại muốn cười, với bản tính lành sẹo quên đau của thằng né thì chỉ sợ sáng mai là sẽ quên hết lời nói tối nay.
Ngụy Kiến Vĩ ở ngoài rửa mặt xong cũng vào phòng, đứa nhỏ lại nói với anh: "Ba, răng con thật là ê."
Nghe vậy thì anh đi tới, nắm lấy mặt đứa nhỏ nhìn răng nó một chút, nói: "Không sao."
Ngụy Viễn Hàng trên giường, Hà Hiểu Vân ngồi ở bên cạnh, trên giường có treo màn, phía ngoài chỉ có thể ngồi một người, Ngụy Kiến Vĩ vừa tới thì cô đã cảm thấy hơi chật, đang muốn tránh ra thì đứa nhỏ lại kéo áo cô, dựa vào người cô nũng nịu, "Mẹ thổi thổi, mẹ thổi thổi..."
Hà Hiểu Vân không có cách nào, đành phải thổi cho Tiểu Bàn Tử nói nhiều này mấy cái.
Ngụy Viễn Hàng tay kia còn kéo Ngụy Kiến Vĩ, cũng không cho anh đi, miệng rầm rì.
Thấy thế, Hà Hiểu Vân đoán là thằng bé hẳn là thật sự có chút không thoải mái nếu không bình thường sẽ không yếu ớt như vậy.
Cô đổi động tác, ôm đứa bé vào trong lòng, vỗ nhè nhẹ lưng nó, hơi đung đưa, "Con có đau bụng không?"
"Không đau." Ngụy Viễn Hàng lắc đầu.
"Dù là cái gì đi nữa thì cũng không thể ăn một lúc quá nhiều, biết chưa nào?"
Cô vừa nói vừa đưa tay ra lấy chăn nhỏ của nó, cái chăn hơi xa với không tới, Ngụy Kiến Vĩ cúi người qua lấy đưa cho cô.
Cô nhận lấy, đắp lên cho đứa nhỏ, định ôm nó ngủ.
"Để tôi." Ngụy Kiến Vĩ muốn nhận lấy thằng bé.
Hà Hiểu Vân lắc đầu, cúi đầu nhìn thoáng qua, mí mắt Ngụy Viễn Hàng đã díu lại, đã buồn ngủ.
"Cũng sắp ngủ rồi." Cô nói.
Ngụy Kiến Vĩ không tránh ra mà cũng ngồi bên giường.
Hai người không hề nói gì, trong phòng chỉ có tiếng hít thở rất khẽ của đứa bé, Hà Hiểu Vân nhìn chằm chằm vào ngòn đèn dầu, hơi thất thần.
Không biết qua bao lâu, cô lấy lại tinh thần, phát hiện đứa nhỏ đã ngủ say, nhìn cũng không có chỗ nào không thoải mới an tâm, đặt nó xuống giường.
Bên ngoài bóng đêm đã khá sâu, bình thường lúc này Ngụy Kiến Vĩ đã trải chiếu xong từ lâu chuẩn bị ngủ, đêm nay do Ngụy Viễn Hàng nên giờ anh còn ở bên giường.
Hà Hiểu Vân thấy anh vẫn không có ý định trải chiếu ra thì trong lòng chợt hơi hồi hộp, tim bắt đầu đập thình thịch.
Đêm nay anh ta sẽ không ngủ trên giường chứ?
Nếu anh thực sự làm thế thì cô không có quyền gì phản đối, dù sao đây là nhà của anh, phòng của anh, ngay cả cái giường này cũng là của anh, nhưng mà, nhưng mà...!cô rất lo lắng...!
Cô nhìn quanh quất, nhìn tới Ngụy Viễn Hàng đang ngáy ngủ trên giường, trong lòng khóc không ra nước mắt, con trai, con ngủ ngon phần con, để lại vấn đề khó khăn không nhỏ cho mẹ.
Ngụy Kiến Vĩ đứng dậy.
Hà Hiểu Vân hiện tại tựa như chim sợ cành cong, anh vừa nhúc nhích cô cũng lập tức đứng lên, giống như chuẩn bị ra ngoài bất cứ lúc nào.
Động tác đột ngột làm Ngụy Kiến Vĩ không khỏi nhìn cô một cái: "Tôi phải ra ruộng thay phiên cho ba, rạng sáng mai về, đứa nhỏ em để ý một chút."
Hà Hiểu Vân vừa mừng vừa sợ, nói chuyện cũng không lưu loát, "Anh, anh không ngủ ở nhà?"
"Ừ." Ngụy Kiến Vĩ gật đầu, lấy ủng ra đổi, sau khi sửa soạn xong thì chuẩn bị đi ra ngoài, quay đầu thấy Hà Hiểu Vân còn nhìn anh, giống như có gì đó mong đợi.
"Không dám ngủ?" Anh hỏi.
Hà Hiểu Vân trừng lớn mắt, nghẹn một hơi, hồi lâu mới nói: "Không dám cái đầu anh!"
Đáng tiếc đối phương giễu cợt xong cô đã sớm đi xa..