Tiểu cô nương sát vách không ở nhà, Ngụy Viễn Hàng rất mau chạy trở về.
Ngụy Kiến Vĩ đưa lưng về phía cửa ra vào ăn mỳ, thằng bé liền dựa vào cạnh cửa nhìn anh.
Nó có chút hiếu kỳ Ngụy Kiến Vĩ, mặc dù vừa nãy gọi ba ba rất kêu, nhưng trong lòng cũng không quá rõ ràng xưng hô này có ý nghĩa thế nào.
Lần trước Ngụy Kiến Vĩ đi thằng bé mới hai tuổi, một năm qua đi, chút ký ức ở cạnh nhau không biết đã sớm ném đến nơi nào.
Nhìn một lát, thằng bé từ từ đi tới, đến đối diện cái bàn, chiều cao nó vừa vặn cao hơn cái bàn một chút, liền tì cằm vào mặt bàn, nghiêng đầu nhìn ba mình.
Tay Ngụy Kiến Vĩ dừng một chút, nhìn đứa bé đối diện, đứa nhỏ nháy nháy mắt nhìn lại, miệng đang ngậm kẹo quýt, má phồng lên, không hề ngại ngùng khi gặp người lạ.
Đôi mắt to đen như mực kia, ngược lại có thể nhìn làm cho người lớn không được tự nhiên.
"Hàng Hàng lại đây".
Hà Hiểu Vân vừa mới trở về phòng đổi giầy bị ướt trên đường, chuẩn bị đi giặt.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy Ngụy Viễn Hàng đang nhìn chằm chằm người khác ăn liền gọi thằng bé tới.
"Ưm!" Ngụy Viễn Hàng lạch bạch chạy ra ngoài phòng, ngồi xổm ở một bên rãnh thoát nước trong viện, nhìn Hà Hiểu Vân lau giày, "Mẹ, mẹ gọi con làm gì?"
Hà Hiểu Vân liếc nhìn nó một cái, cố ý nói: "Không có chuyện gì thì không thể gọi con sao? Ngồi với mẹ không được sao?"
Ngụy Viễn Hàng nhíu mày ngẫm nghĩ một hồi, còn nghiêm túc gật đầu nói: "Được".
Hà Hiểu Vân nghe mà buồn cười, nghĩ đến cảnh vừa nhìn thấy, hỏi: "Con ăn sáng chưa?"
Lúc cô dậy thì đứa nhỏ còn đang ngủ, đợi cô giặt quần áo xong về nhà thì nó đã chạy đi chơi, cũng không biết ăn sáng thế nào.
"Ăn rồi, con tự mần ăn cháo đó!" Ngụy Viễn Hàng ưỡn ngực nhỏ, bộ dáng thực tự hào.
Đứa nhỏ ba tuổi, nói chuyện đã rất trôi chảy, lại nói rất nhiều, thượng xuyên hỏi cái này cái kia, vô cùng nhiều chuyện.
Chỉ là có đôi khi lưỡi không đủ linh hoạt, một vài chữ nói không được thuận miệng, ví dụ như tự mình nói thành tự mần*, mèo con nói thành meo con**, cứ không sửa được, nhưng mà nghe cũng rất đáng yêu.
(Editor dịch theo phát âm tiếng Việt cho hợp lý nên phần tiếng Trung mà Tiểu Hàng phát âm sai không hẳn là tiếng Việt được dịch.)
*自己/Zìjǐ/ - 寄几/jì jǐ/
**小猫咪/xiǎo māomī/ - 小咪咪/xiǎo mīmī/
"Bây giờ đói bụng không?"
"Không đói bụng, con có kẹo quýt." Nói xong còn há miệng ra cho mẹ nhìn.
Hà Hiểu Vân nói: "Vậy thì con đừng nhìn chằm chằm người khác ăn, người ta sẽ ngại ngùng, biết không?"
Ngụy Viễn Hàng nghiêng đầu, thắc mắc: "Cái gì là ngại ngùng?"
Hà Hiểu Vân bị nó hỏi, muốn nói ngại ngùng chính là xấu hổ, lại lo lắng thằng bé sẽ hỏi tiếp xấu hổ là gì, kéo dài không dứt, cô cũng không biết phải giải thích thế nào, dứt khoát chớp mắt, chỉ vào một con bướm trắng trong vườn rau: "Không hay rồi, mau đuổi bướm* đi, nó sẽ sinh sâu con ăn rau của chúng ta!"
Sự chú ý của Ngụy Viễn Hàng quả nhiên bị chuyển đi, lập tức đứng dậy, miệng còn la lên: "Bứm** xấu xa mau đi ra, không được ăn rau của ta!"
*蝴蝶/Húdié/ - **蝴迪/húdí/
Nhìn bộ dáng hấp tấp của thằng bé, trong lòng Hà Hiểu Vân cho mình một like.
Giặt giầy xong, Ngụy Kiến Vĩ đã không ở trong nhà chính, chắc là đang trong phòng sửa sang hành lý.
Cô không muốn về phòng liền đi tới phòng bếp tìm cái gùi, gần đây rau trong vườn nhà ăn cũng hơi ngán, cô tính lên núi xem xem, nếu có thể tìm tới dương xỉ dại thì cũng coi như được một món ngon.
Mặc dù từ thế kỷ hai mươi mốt xuyên tới năm 70, còn ở nông thôn, nhưng Hà Hiểu Vân thích ứng khá tốt, đại khái bởi vì những chuyện này đời trước cô đã từng làm quen.
Trong phòng bếp Vương Xuân Hoa bưng cái bát, thấy cô vào thì nói: "Kiến Vĩ xớt ra hơn nửa bát mì, trứng cũng không ăn, con cho Tiểu Hàng ăn đi".
Hà Hiểu Vân hơi ngạc nhiên, hẳn là Ngụy Viễn Hàng vừa nãy nhìn anh chằm chằm, làm Ngụy Kiến Vĩ tưởng đứa nhỏ thèm ăn, nếu không thì bát mì không nhiều, không đến nỗi anh ăn không hết.
Gia cảnh Ngụy gia ở đại đội là không kém, trong nhà có đủ sức lao động, lại có tiền lương phụ cấp của Ngụy Kiến Vĩ, dù là như thế thì cũng không đủ để mỗi ngày ăn được gạo trắng
Trong nhà bột mì trắng không nhiều, hàng năm chỉ được chia một chút, Vương Xuân Hoa cất cẩn thận, dùng vào việc gì đều được tính toán trước.
Đón năm mới gói sủi cảo là không thể không có; người trong nhà tới sinh nhật thì sáng đó có thể ăn một bát mì; Ngụy Kiến Vĩ mỗi lần xuất phát và trở về đều phải ăn mì một lần, ngụ ý bình an thuận lợi; gần đây đại tẩu mang thai, ốm nghén ăn không ngon nên làm riêng cho chỉ mấy lần bát bánh canh*; còn bình thường thì cũng chỉ có Ngụy Viễn Hàng ngẫu nhiên có thể được bà nội làm cho một bát**.
*面片汤/miàn piàn tāng/
**面疙瘩汤/miàn gēda tāng/
Vương Xuân Hoa đặt chén lên bàn, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Mẹ đi qua chỗ hồ, coi hôm nay có người bắt cá hay không, trưa hầm canh cá uống, con ở nhà trông nhà."
Hà Hiểu Vân vâng, tạm thời bỏ đi suy nghĩ đi lên núi.
Gọi Ngụy Viễn Hàng tới ăn mì, đang chuẩn bị bảo thằng bé ra ngoài chơi tiếp thì nó lại hỏi: "Mẹ, tại sao bứm lại đẻ ra sâu con?"
"Nó đẻ ra trứng*, rồi trứng mới biến thành sâu con." Hà Hiểu Vân cầm chén đi rửa, thuận miệng đáp.
Ngụy Viễn Hàng càng thêm không hiểu: "Tứng** là cái gì? Nó vì sao lại sinh tứng? Vì sao không sinh bứm con?"
*卵 /Luǎn/ - **暖/nuǎn/
Người ta sẽ gọi trứng kích thước lớn hơn và có vỏ cứng là 蛋 /Dàn/, kích thước nhỏ hơn và không có vỏ cứng bên ngoài được gọi là 卵 /Luǎn/, nên Tiểu Hàng không biết từ trứng côn trùng này như từ trứng gà, trứng vịt...!cũng như phát âm sai.
"Ách..."
Hà Hiểu Vân nhức đầu, lúc này cũng không có di động hay sách báo phổ cập khoa học có thể cho thằng bé nhìn, vì ngăn chặn mớ thắc mắc của nó, cô quyết định tìm một chút chuyện cho nó làm.
Cô từ trong góc nhà tìm ra một cái hộp gỗ, dắt con ra ngoài, nói: "Chúng ta đi bắt mấy cái trứng, con quan sát cẩn thận xem bọn chúng là thế nào biến thành sâu, đến lúc đó nói cho mẹ nghe, có được không?"
"Vâng!"
Tiểu hài tử nghe xong đã cảm thấy chơi vui, tràn đầy phấn khởi, "Bắt tứng thôi!"
Trong vườn Ngụy gia có một miếng đất nhỏ trồng rau, cải trắng, hành lá...!Hà Hiểu Vân tìm từng gốc cây một, quả nhiên dưới mặt lá tìm thấy không ít trứng màu trắng màu vàng.
Nếu để mặc kệ mấy cái trứng này lớn lên thì có khi mảnh vườn rau nhỏ này cũng không đủ bọn chúng ăn.
Cô giẫm chết gần hết trứng, chỉ chừa lại mấy cái, thả vào trong hộp cho Ngụy Viễn Hàng chơi.
"Chỗ này còn, chỗ này còn! Mẹ, chỗ này có một cái!"
Tiếng nói non nớt của trẻ con thỉnh thoảng vang lên, Ngụy Kiến Vĩ chỉnh lý xong hành lý, đi ra khỏi phòng liền thấy hai mẹ con đang chụm đầu vào nhau, ngồi xổm trong vườn rau, tìm trứng sâu hăng say.
Thân hình anh dễ thấy, Ngụy Viễn Hàng rất nhanh liền phát hiện, chạy vội tới khoe ra đồ chơi mới của mình: "Ba, mẹ bắt cho con rất nhiều tứng!"
Nói xong lại chạy tới muốn cho ba xem trứng của mình, nhưng thằng bé chạy không vững, hai tay còn bưng lấy cái hộp gỗ, không để ý dưới chân, chạy không mấy bước liền vấp chân vào nhau, ngã bụp xuống đất, hộp gỗ cũng bị văng ra, rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh.
Vốn nghe thấy tiếng Ngụy Kiến Vĩ đi ra nên Hà Hiểu Vân ngồi ở đó giả làm cây nấm, nhưng thấy vậy cũng không lo được cái khác nữa, vội đi tới, "Làm sao ngã rồi? Nhanh đứng lên mẹ xem."
Cô đỡ đứa nhỏ dậy, kiểm tra đầu gối và tay nó, cũng may sân bằng phẳng, không có đá vụn, lòng bàn tay chỉ trầy một chút, không nghiêm trọng lắm.
Ngụy Viễn Hàng ngã ụp mặt, đứng ở đó môi run run, lại run run, sau đó mới khóc ra thành tiếng: "Oa —— "
Hà Hiểu Vân dỗ dành: "Không sao không sao, chỉ trầy da một chút, còn chưa chảy máu đâu, để mẹ thổi cho."
Kết quả đứa nhỏ vừa khóc vừa nói: "Hộp của con! Tứng của con!"
Ngụy Kiến Vĩ đi tới, nhặt hộp gỗ lên, cái nộp đã nát bét, gỗ này đã quá lâu nên mục hết, muốn gắn lại cũng gắn không được.
"Tứng ——"
Ngụy Viễn Hàng thấy thế, khóc đến càng thêm lớn.
Hà Hiểu Vân bó tay toàn tập, vừa muốn nói đừng khóc nữa, Ngụy Kiến Vĩ đã trước cô một bước, "Để ba làm cái hộp khác cho con."
Tiếng khóc liền im bặt, Ngụy Viễn Hàng hít cái mũi một cái thật sâu, "Hộp phải lớn".
Ngụy Kiến Vĩ gật gật đầu, đứa nhỏ lại nói tiếp: "Muốn mẹ bắt tứng."
"Được được, lại bắt cho con."
Hà Hiểu Vân lập tức đồng ý, thấy nó có vẻ còn muốn tiếp tục cò kè mặc cả, vội nói: "Mau đi rửa nước mắt nước mũi, một lát Diễm Diễm mà thấy sẽ cười con cho xem."
Diễm Diễm chính là tiểu cô nương sát vách, tuổi tác không chênh lệch Ngụy Viễn Hàng bao nhiêu, hai đứa nhỏ luôn thích chơi với nhau.
Lời này thực có tác dụng, Ngụy Viễn Hàng ngoan ngoãn vào nhà với cô, sửa soạn bản thân sạch sẽ.
Lúc ra, vụn gỗ trên đất đã được quét dọn, Ngụy Kiến Vĩ cần ván gỗ và cái cưa, xem ra là muốn làm cái hộp mới.
Ngụy Viễn Hàng vui vẻ chạy tới xem, một hồi hỏi ba đây là cái gì, một hồi lại hỏi ba đó là cái gì, ba dài ba ngắn, hiển nhiên là bị hộp gỗ mua chuộc mất.
Bình thường thằng bé luôn vây quanh Hà Hiểu Vân thì cô cảm thấy đứa nhỏ nói nhiều, bây giờ nó không chạy theo cô nữa thì trong lòng lại ghen tị, thầm thì tiểu bàn tử* vô lương tâm.
*Bàn: mập
Cô nhìn một lát, sau đó nhìn sắc trời, bây giờ nấu cơm còn quá sớm, nhưng mà hôm nay trời đẹp, có thể lấy chăn mền và quần áo mùa đông ra phơi một chút.
Bằng không thì qua một thời gian vào mua mưa dầm quần áo trong tủ sẽ hôi mốc.
Vào phòng, mới đem chăn mền trải phẳng, còn chưa chồng lên để ôm ra ngoài phơi thì Ngụy Kiến Vĩ cũng đi vào.
Hà Hiểu Vân làm bộ như không biết, vụng trộm liếc một cái, trông thấy anh từ trong túi hành lý của mình tìm ra một cái bút chì, hẳn là dùng để vẽ kỹ hiệu lên gỗ.
Cô đợi anh ra ngoài trước, nào biết anh bỏ chút chì vào trong túi xong lại tiếp tục tìm, lần này lấy ra một phong bì, còn đi về phía cô.
Hà Hiểu Vân vội thu tầm mắt lại, làm bộ rất nghiêm túc gấp chăn, lại bận rộn muốn đi lấy quần áo trong tủ.
Vừa mới quay người, phong bì kia đã đưa tới trước mặt cô.
Cô vô thức lui một bước, không đứng vững, ngồi xuống mép giường, "Cái, cái gì vậy?"
"Tiền sinh hoạt."
Giọng điệu Ngụy Kiến Vĩ lại rất bình tĩnh.
Lúc trước anh mới về nhà, đối phương sẽ đòi tiền anh, lúc đó thế nào cũng phải tại chỗ móc ra mới được.
Từng có kinh nghiệm một lần nên sau này anh liền chia tiền trước, trừ gia dụng trong nhà ra thì lại chuẩn bị một phần, miễn cho cô lại tới lôi kéo dây dưa.
Ngoài ý muốn là lần này cô lại có vẻ không nóng nảy.
Ngụy gia có ba anh em trai, còn chưa phân nhà, tài vụ trong nhà là Vương Xuân Hoa trông coi, người trong nhà ăn ở chi tiêu đều cùng nhau, bình thường cũng không có chỗ nào cần tiêu tiền, Hà Hiểu Vân không nghĩ tới còn có tiền sinh hoạt ngoài định mức.
Cô hơi chần chờ mới nhận lấy, phong thư rơi vào trong tay, mặt liền nóng lên, giống như tiền này phỏng tay, trả lại không phải, không trả cũng không phải, lại càng không biết nên nói cái gì, do dự nửa ngày, mới nói: "Cái đó, ừm...!Cám ơn?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hà Hiểu Vân: Ngồi ở trên giường lấy tiền, còn nói cám ơn, sao cứ thấy là lạ?
Ngụy Kiến Vĩ:...Đừng nói nữa..