Đêm trước đổ một cơn mưa, buổi sáng mặt đất vẫn còn hơi ẩm ướt.
Ngụy Kiến Quốc trời còn chưa sáng đã lên núi, hái được nửa bao măng trúc.
Sau khi ăn sáng thì Hà Hiểu Vân và Phùng Thu Nguyệt ở trong sân lột vỏ măng.
Buổi sáng chỉ có hai người ở nhà, ba người đàn ông bị đội gọi đi sửa kênh nước, Vương Xuân Hoa dẫn Ngụy Viễn Hàng đến công xã làm khách uống rượu mừng, không có đứa nhỏ líu ríu làm trong nhà vắng vẻ hơn rất nhiều.
"Tiểu Hàng luôn dính em, đột nhiên không ở bên cạnh thật có chút không quen."
Hà Hiểu Vân lại nói: "Không có thằng bé líu ríu em lại cảm thấy yên tĩnh."
"Chị thấy em cũng chỉ là nói miệng vậy thôi, thật sự một lát không thấy thì trong lòng sẽ nhớ cho xem." Phùng Thu Nguyệt cười cô.
"Chị đừng cười em vội, sau này chị làm mẹ sẽ có lúc em cười chị." Hà Hiểu Vân phản kích.
Phùng Thu Nguyệt cười: "Chị đang chờ đây."
Hai người cười cười nói nói, rất nhanh đã làm xong, cắt măng ra, bỏ vào nồi luộc sơ, chừa lại một bát dể trưa xào dưa muối, còn lại thì đem đi phơi trên tường đá.
"Hiểu Vân."
Hà Hiểu Vân đang đứng ở bên tường đá cao cỡ nửa người chợt nghe thấy có người gọi mình, ngẩng lên nhìn thì thấy là chị gái của cô Hà Hiểu Phân và cháu gái.
"Chị? Sao chị tới đây? Mau vào nhà." Cô vội đi tới mở cửa đón hai mẹ con vào.
Hà Hiểu Phân ôm con gái vào, nhìn lướt qua nhà chính: "Mẹ chồng em không ở nhà?"
Hà Hiểu Vân đưa tay đón lấy cháu gái, nói: "Hôm nay có người kết hôn, bà ấy mang Hàng Hàng đi uống rượu mừng rồi." Vừa nói vừa cúi đầu chơi với đứa bé trong lòng, "Huy Huy, dì đây, còn nhớ dì không nào?"
Đứa bé chỉ mới mấy tháng, mở to đôi mắt đen tròn nhìn cô rồi lại nhìn mẹ mình, không hề khóc, thực làm người ta yêu thích.
Cô đùa trong chốc lát, mới nhớ ra, nói: "Chị, đi với em vào phòng ngồi."
Phùng Thu Nguyệt nghe thấy tiếng từ trong phòng mình ra: "Hiểu Vân, chị em ăn sáng chưa?"
Hà Hiểu Phân vội nói: "Ăn rồi chị, ăn xong mới ra ngoài, chị đừng lo."
Hà Hiểu Vân cũng nói: "Chị nghỉ ngơi đi, chị em không phải người ngoài, không cần khách khí như vậy."
Phùng Thu Nguyệt liền cười nói: "Vậy thì tốt, hai chị em cứ nói chuyện đi, chị sẽ không quấy rầy."
Hà Hiểu Vân đưa chị mình vào phòng, để cháu gài ngồi trên giường chơi, hai chị em thì ngồi bên giường.
"Phòng của em thật sạch sẽ, " Hà Hiểu Phân đánh giá trong phòng một lượt, "Không giống phòng chị, giống như chuồng heo vậy."
"Nào có ai nói mình như vậy, phòng của chị là chuồng heo, vậy chị thành con gì?" Hà Hiểu Vân bật cười.
Hà Hiểu Phân giận liếc cô một cái: "Chị cũng chỉ nói vậy thôi, em nghe là được rồi, đừng liên tưởng."
Hà Hiểu Vân cười lắc đầu, cầm đồ xếp gỗ chơi với đứa nhỏ, "Gần đây trong nhà thế nào? Anh rể với hai đứa nhỏ khỏe chứ?"
"Bọn họ thì có cái gì không khỏe, nhưng còn em, em rể về cũng một thời gian rồi, đợt này không cãi nhau chứ?"
"Không có đâu."
"Không có là tốt rồi, đúng rồi, em rể đâu?"
Hà Hiểu Vân nói: "Đi sửa kênh nước rồi."
Hà Hiểu Phân gật đầu, nói tiếp: "Lần trước chị về nhà đã định thuận đường đến tìm em, nhưng mà hơi trễ rồi nên không tới được.
Tháng sau không phải là sinh nhật mẹ sao, mặc dù những năm trước đều không tổ chức nhưng năm nay là đại thọ năm mươi tuổi, chị muốn làm cho bà ấy náo nhiệt chút, em thấy sao?"
"Vâng." Hà Hiểu Vân gật đầu đáp ứng.
"Đừng đồng ý quá sớm, ý của chị là không bằng thừa dịp em rể còn ở nhà thì tổ chức sinh nhật sớm cho mẹ, đến lúc đó nhà em ba người, nhà chị bốn, hẹn cùng nhau về."
Hà Hiểu Vân nghe xong không khỏi tính toán ở trong lòng, ngày nghỉ của Ngụy Kiến Vĩ trừ thời gian đi đường thì tổng cộng một tháng, anh về hồi giữa tháng tư, bây giờ cũng sắp tới giữa tháng năm, tính ra cũng chỉ còn năm sáu ngày.
Thì ra anh ấy sắp đi rồi.
Cô bỗng nhiên ý thức được vấn đề này.
"Buổi tối em với em rể thương lượng đi?" Hà Hiểu Phân nói.
Hà Hiểu Vân lấy lại tinh thần, gật gật đầu, "Vâng."
Hai chị em nói thời gian cụ thể và chuyện cần làm hôm đó.
Hà Hiểu Phân là đi trực tiếp từ nhà chồng tới, bây giờ còn phải đi về nhà mẹ đẻ một chuyến nên ở không bao lâu đã đi.
Tới gần giữa trưa, Hà Hiểu Vân và Phùng Thu Nguyệt vào phòng bếp nấu cơm trưa.
Phùng Thu Nguyệt hỏi cô: "Sao không giữ chị em lại ăn cơm?"
"Chị của em luôn vội vội vàng vàng, nếu chỉ không muốn ở lại thì ai cũng giữ không được."
"Nhìn cô ấy nhã nhặn, xinh đẹp giống em, nhìn không ra là lại có tính cách như vậy."
"Lời này của chị em coi như là khen em." Hà Hiểu Vân cười nói.
Phùng Thu Nguyệt cũng cười: "Còn không phải là khen em sao."
Cơm trưa nấu xong vẫn là Hà Hiểu Vân đi đưa.
Kênh nước trong đội dẫn nước từ sông Thanh Thủy, dùng để tưới tiêu cho hoa màu cách bờ sông khá xa, toàn bộ con kênh chạy qua ruộng, dài hơn hai cây số.
Ba cha con Ngụy Kiến Vĩ không làm ở một chỗ, Hà Hiểu Vân trước đưa cho Ngụy Chấn Hưng và Ngụy Kiến Quốc sau đó mới tới chỗ anh.
Hai người tìm gốc cây liễu, ngồi xuống dưới tán cây, dọn đồ ăn ra.
"Em ăn chưa?" Ngụy Kiến Vĩ hỏi cô.
"Ăn rồi, ba và đại ca cũng đã đưa, còn lại đều là của anh."
Ngụy Kiến Vĩ lúc này mới bưng lên bát, và từng miếng cơm lớn.
Hà Hiểu Vân ngồi ở một bên, nhàm chán nhặt một cành cây, cầm vung qua vung lại.
Cô nói chuyện Hà Hiểu Phân sáng tới nhà: "Chị tôi định ngày mốt mọi người cùng về nhà mẹ tôi, anh có đi được không?"
Ngụy Kiến Vĩ gật đầu, nuốt cơm trong miệng xuống, nói: "Kênh nước ngày mai sửa một ngày nữa là được, ngày mốt không có việc gì."
"Cứ quyết định như vậy đi." Cô giải quyết dứt khoát.
Giữa trưa ánh nắng chói chang, ve không biết đậu ở cây nào kêu râm ran, dưới bóng cây lại khá mát mẻ khoan khoái.
Gió nhẹ thổi tới, rơi xuống mấy cái lá cây, Hà Hiểu Vân nhặt một cái lên thưởng thức, bỗng nhiên nhắc tới nói: "Không biết Tiểu Bàn Tử buổi trưa có ăn ngoan ngoãn ăn cơm không nữa."
Ngụy Kiến Vĩ qua mấy giây mới hiểu được Tiểu Bàn Tử trong miệng cô chính là con của bọn họ, nhất thời yên lặng, nửa ngày sau mới nói: "Kích thước của nó vẫn tính là bình thường."
Hà Hiểu Vân liếc anh một cái, "Làm người phải thành thật, không thể bởi vì anh là cha ruột của nó mà mù quáng xem nhẹ sự thật bày ra ở trước mắt."
Anh cũng không cho là mình dùng ánh mắt cha ruột, nói: "Một tay tôi có thể ôm được."
Hà Hiểu Vân lần này ngay cả liếc cũng không thèm liếc, "Vậy một tay anh còn có thể khiêng được một bao gạo đâu."
Ngụy Kiến Vĩ có chút bất đắc dĩ, "Cái này không thể so sánh."
"Tôi nói có thể so là có thể so." Hà Hiểu Vân khoát tay, "Anh ăn nhanh đi, một lát lá cây rụng hết vào trong cơm bây giờ."
Nói xong, cô liền cúi đầu giống như nghiêm túc nghiên cứu lá cây trong tay, không cho anh cơ hội cãi lại nữa.
Nhớ tới trước kia lúc xem phim truyền hình thường xuyên nhìn thấy nhân vật chính ngồi dưới tán cây dùng lá cây thổi ra âm thanh, mặc dù cô không phải nhân vật chính nhưng cô là mẹ của nhân vật chính, hẳn là cũng sẽ có loại kỹ năng này đi?
Nghĩ như vậy, mang theo vài phần tự tin, cô ngậm lấy cái lá, dùng sức thổi.
"Phù -- "
Hà Hiểu Vân lập tức thả tay xuống, như không có việc gì liếc nhìn Ngụy Kiến Vĩ một cái, thấy anh cúi đầu ăn cơm, giống như không lưu ý động tĩnh của cô thì mới thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ vứt cái lá đi.
Ngụy Kiến Vĩ rất nhanh ăn xong, cô thu dọn chén đũa một lần nữa bỏ vào trong giỏ, đang muốn đứng lên thì bên tai bỗng nhiên vang lên một làn điệu du dương giống như âm thanh của Saxophone.
Hà Hiểu Vân ngẩng đầu, thấy hai tay anh cầm cái lá đặt ở bên miệng, âm thanh nhẹ nhàng thổi ra.
Ánh mắt của anh ta còn nhìn cô, ánh sáng lấp lóe trong mắt kia, rõ ràng chính là chế giễu!.