Ăn mâm xôi rừng Ngụy Kiến Vĩ hái về làm Hà Hiểu Vân nhớ ra thời tiết này các loại rau dại, nấm rừng trên núi đang nhiều, nếu không đi một chuyến thì thật đáng tiếc.
Thế là buổi chiều anh tiếp tục lên núi đốn củi cô cũng đi theo.
Mục đích của Ngụy Kiến Vĩ vẫn là mảnh rừng trên đỉnh núi kia, Hà Hiểu Vân thì đi khắp nơi.
Ở một chỗ trong núi có mấy đám hành dại, lúc cô ngồi xổm xuống hái thì nghe thấy đằng sau lưng có tiếng bước chân, tưởng là Ngụy Kiến Vĩ cô cũng không quay đầu lại hỏi: "Anh xong nhanh vậy sao?"
Người đứng sau không nói gì, chỉ là đi càng ngày càng gần, Hà Hiểu Vân quay đầu lại liếc qua thì lập tức cảnh giác đứng dậy.
Người đến là một tên lưu manh ở đại đội Thanh Thủy Hà, lúc còn trẻ đã từng cưới vợ nhưng bị hắn ta uống rượu say đánh chạy mất, đến giờ ba bốn mươi tuổi vẫn còn cô độc.
Hắn bình thường chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng, uống rượu vào là giả điên, bởi vì trong tên có chữ Huy nên người trong đội gọi luôn hắn ta là Lại Tử Huy*.
赖子辉: lại tử: kẻ vô lại
Hà Hiểu Vân bình thường nhìn thấy người như vậy đều sẽ đi vòng, không nghĩ tới hôm nay lại ở trên núi đụng phải, không biết là trùng hợp hay là gã cố ý theo đuôi.
Nhưng nghĩ tới Ngụy Kiến Vĩ ở gần ngay bên cạnh, chỉ cần gọi một tiếng anh sẽ tới ngay thì trong lòng cô có sức lực hơn nhiều, nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì không?"
Lại Tử Huy nhếch miệng cười cười, "Không có việc gì, chỉ là, là,...!trò chuyện."
Hắn ta hẳn là đã uống rượu nên có hơi nói lắp.
Hà Hiểu Vân không muốn để ý tới, nhấc cái gùi lên muốn đi.
"Đừng, đừng đi mà." Lại Tử Huy đuổi theo, ngăn ở trước mặt cô, thân thể bị cồn ngâm lung la lung lay, lúc nói chuyện lộ ra hàm răng vàng ố: "Chúng ta tò chuyện đi, làm...!làm gì nhỏ mọn vậy?"
Hắn ta còn vươn tay ra muốn lôi kéo cô.
"Làm gì vậy!" Hà Hiểu Vân lui lại hai bước, chán ghét nhíu mày, ánh mắt dưới đất tìm kiếm tảng đá tiện tay.
Đối với loại vô lại này, mình càng yếu đuối thì đối phương càng mạnh hơn.
Lúc hắn ta sắp chạm tới thì trực tiếp đánh là được, đánh xong lập tức chạy, không cần phải thật sự cứng đối cứng vì dù sao thì sức phụ nữa thường không bằng đàn ông.
Lại Tử Huy trơ mặt ra, trong miệng càng không đứng đắn, "Ngày em về hôm đó anh đã nhìn thấy rồi, đi tới bộ, bộ đội với chồng rồi thì càng, càng...!càng ngày càng xinh đẹp, có phải là..."
Hà Hiểu Vân rốt cuộc phát hiện được một cục đá, cực nhanh ngồi xổm xuống, cầm lấy lập tức muốn ném qua, nhưng có người động tác còn nhanh hơn cô.
Ngụy Kiến Vĩ giống như một con báo, nhanh chóng mà từ phía sau cô nhào tới, chỉ một quyền đã đánh Lại Tử Huy ngã xuống đất.
"Aaaa!" Lại Tử Huy kêu thảm
Ngụy Kiến Vĩ lại tiến lên một bước, một tay nắm lấy cổ áo của hắn, tay kia thì từng đấm từng đấm nện vào thân thể hắn ta, Lại Tử Huy lúc đầu còn có thể kêu rên thảm thiết, không được mấy đấm thì ngay cả rên cũng sắp rên không nổi nữa.
Hà Hiểu Vân sững sờ đứng ở đó, qua mười mấy giây mới phản ứng kịp, vội vàng đi tới giữ chặt Ngụy Kiến Vĩ: "Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!"
Ngụy Kiến Vĩ mắt điếc tai ngơ, anh giống như một con dã thú bị chọc giận, hai mắt đỏ ngầu, thái dương nổi gân xanh, cả khuôn mặt là sự tàn nhẫn.
Bản dịch phi lợi nhuận bởi A Huyền được đăng duy nhất trên WP
Hà Hiểu Vân kéo hai cái không kéo ra được, đành phải ôm chặt lấy eo anh kéo ra sau, miệng không ngừng gọi tên anh: "Kiến Vĩ! Kiến Vĩ! Đừng đánh nữa! Đánh nữa sẽ đánh chết hắn ta!"
Ngụy Kiến Vĩ cuối cùng cũng có chút phản ứng, quay đầu lại nhìn cô, thở hồng hộc.
Hà Hiểu Vân chưa từng thấy bộ dạng này của anh, Ngụy Kiến Vĩ ở trước mặt cô cho tới nay đều là trầm tĩnh, bình chân như vại, có chút xấu xa, so với người hung ác ngang ngược trước mặt này như là hai người khác nhau.
Lại Tử Huy bị anh túm trong tay, phát ra một tiếng rên rỉ yếu ớt.
Hà Hiểu Vân lấy lại tinh thần, chạy nhanh tới cầm tay anh lắc lắc: "Buông hắn ra đi, dù sao cũng chạy không nổi."
Chờ Ngụy Kiến Vĩ ném hắn đi như ném một đống rác, cô vội ôm lấy cánh tay anh, sợ anh lại đánh nữa.
Cũng không phải cô quan tâm Lại Tử Huy, hạng người lưu manh vô lại này đáng bị đánh, cô chỉ sợ Ngụy Kiến Vĩ nổi nóng, ra tay không có nặng nhẹ.
Nếu thật sự đánh có chuyện gì, bị loại người này liên lụy tới tiền đồ thì thật không đáng.
Cô lại nhìn về phía Lại Tử Huy, thấy hắn ta la oai oái, từ từ cuộn người lại ôm lấy bụng, bộ dáng bị thương không quá nặng thì mới thả lỏng chút.
Cô vỗ vỗ tay Ngụy Kiến Vĩ trấn an anh, lời nói ra lại nói cho Lại Tử Huy nghe: "Loại người như hắn đánh chỉ tổ dơ tay mình, chúng ta đưa hắn tới đồn công an đi, phán theo tội lưu manh, trực tiếp bắn súng chết!"
Lời này cũng chỉ là dọa mà thôi, thực ra bây giờ còn chưa có tội lưu manh*, cho dù có thì việc Lại Tử Huy gây nên cũng chưa tới trình độ bị bắn chết, cô chỉ muốn dọa cho hắn không dám trả thù, sau này thấy người nhà họ thì tránh đi đường vòng.
*Tội lưu manh dùng để chỉ sự coi thường trắng trợn luật pháp quốc gia và đạo đức xã hội, tụ tập đông người để đánh nhau, quấy rối, xúc phạm phụ nữ hoặc gây rối trật tự công cộng và các hành vi xấu khác được quy định tại Điều 160 Luật Hình sự Trung Quốc ban hành năm 1979.
Năm 1983, "Quyết định của Ủy ban Thường vụ Đại hội Đại biểu Nhân dân Toàn quốc về việc nghiêm trị những tội phạm gây nguy hiểm nghiêm trọng cho xã hội" quy định sáu loại tội phạm với mức án tăng dần và tội lưu manh được xếp đầu tiên.
Những năm này người dân bình thường nghe thấy đồn công an trong lòng liền sợ ba phần chứ đừng nói là du côn vô lại.
Lại Tử Huy nghe cô vậy quả nhiên lập tức sợ, tỉnh cả rượu: "Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Là tôi uống nước tiểu mèo, mỡ heo làm mê muội tâm trí! Tôi đáng đánh! Tôi đáng đánh!"
Hắn ta vừa nói vừa tát bốp bốp vào mặt mình, không biết là nước mắt hay nước mũi chảy đầy một mặt, vô cùng buồn nôn.
Hà Hiểu Vân chịu đựng căm ghét nói: "Đều là người cùng một đại đội tôi cũng không muốn không quá nể mặt, lần này coi như thôi, lần sau còn để bọn tôi bắt gặp thì chúng ta trực tiếp đi tới đồn công an! Tôi cũng không phải người sợ thanh danh không dễ nghe!"
Lại Tử Huy gật đầu lia lịa, lộn nhào chạy đi, vừa chạy vừa ôm bụng, thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng rên đau đớn.
Thấy hắn ta đã chạy xa cô mới thực sự thở phào, quay đầu nhìn Ngụy Kiến Vĩ, lúc này anh đã tỉnh táo lại, chỉ là trong mắt vẫn còn tơ máu, mặt âm trầm nhìn hướng Lại Tử Huy chạy đi, biểu cảm có hơi khiếp người.
"Đừng tức giận." Hà Hiểu Vân nói khẽ.
Anh cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt chậm rãi hoà hoãn lại, "Có dọa tới em không?"
Hà Hiểu Vân lắc đầu, sau đó lại gật gật đầu, "Em không sợ hắn ta, một con quỷ nát rượu, một tảng đá cũng quật ngã được, em chỉ lo anh đánh hắn có chuyện gì phải bồi thường bằng cuộc đời của mình thì không đáng."
Ngụy Kiến Vĩ nắm tay cô, kéo cô vào lòng ôm một lát: "Đừng sợ, sẽ không."
Bản dịch phi lợi nhuận bởi A Huyền được đăng duy nhất trên WP
Dù cho là dưới cơn thịnh nộ đi nữa thì anh cũng có phân tấc, mới nãy đánh những nơi đều làm cho người ta vô cùng đau đớn nhưng sẽ không nguy hiểm tới tính mạng, chí ít sẽ không lập tức nguy hiểm tới tính mạng.
Xảy ra chuyện ngoài ý muốn này hai người không tiếp tục ở trên núi nữa, thu dọn một chút rồi xuống núi.
Trên đường đi Ngụy Kiến Vĩ còn nắm tay Hà Hiểu Vân.
Cô vừa lo lắng người khác nhìn thấy mà trong lòng lại thích cho anh nắm, đành phải cúi đầu nhìn con đường dưới chân, không nhìn người khác, giống như chỉ cần làm thế thì người ta sẽ không nhìn thấy cô vậy.
Phùng Thu Nguyệt ôm con gái ngồi dưới hiên, từ xa trông thấy chú hai và em dâu nắm tay nhau về, cảm thấy vô cùng mới lạ.
Nhớ hôm bọn họ mới về, cô đi tới phòng gọi hai người ăn cơm, khi đó chú ấy còn đang ôm em dâu, dáng vẻ cũng rất thân mật.
Phùng Thu Nguyệt và Ngụy Kiến Quốc tình cảm rất tốt.
Lúc trước kết hôn nhiều năm mà vẫn mãi chưa có thai, trong lòng cô vừa lo vừa vội, nếu như là người khác nói không chừng sẽ nói mấy lời như là gà mái không biết đẻ trứng linh tinh, nhưng Ngụy Kiến Quốc ngược lại còn an ủi cô, chưa từng bởi vì chuyện này mà cãi nhau với cô.
Nhưng coi như tình cảm bọn họ tốt như vậy thì cử chị thân mật giống như chú hai và em dâu cho tới bây giờ cũng không có.
Phùng Thu Nguyệt nhìn có hơi xấu hổ nhưng trong đáy lòng thì lại hâm mộ.
Vừa về đến nhà, Hà Hiểu Vân vội buông tay Ngụy Kiến Vĩ ra, giống như không có việc gì chào hỏi với Phùng Thu Nguyệt, cũng may đối phương không phải là người hay lấy chuyện này ra nói giỡn, đỡ cho cô một phen ngại ngùng.
"Mẹ!" Ngụy Viễn Hàng từ trong nhà lao ra, hưng phấn nhào lên người cô.
Hà Hiểu Vân xoa đầu thằng bé: "Ở nhà có ngoan không?"
"Có! Con xây một ngôi nhà, mẹ mau đến xem!" nó kéo Hà Hiểu Vân về hậu viện.
Trên mặt đất có một đống bùn cong queo vặn vẹo, đại khái chính là ngôi nhà trong miệng Ngụy Viễn Hàng.
Đứa nhỏ còn đắc ý nói: "Chờ con lớn rồi sẽ xây một cái nhà lớn, con với mẹ ở cùng nhau!"
Nhìn nụ cười vô lo vô nghĩ của thằng bé Hà Hiểu Vân cũng cười nói: "Mẹ sẽ chờ, nhưng mà, ba ở chỗ nào?"
Ngụy Viễn Hàng nhướng mày lên, thằng bé chỉ định ở cùng với mẹ, thật không nghĩ đến người khác, nhưng mà ba không phải người khác, hẳn là cũng ở cùng nhau.
Nó miễn cưỡng nói: "Vậy...!ba cũng ở cùng đi, nhưng mà cho ba ngủ dưới đất."
"Phụt..." Hà Hiểu Vân cười ra tiếng, chút cảm xúc khó chịu trong lòng cũng đã không còn nữa.
Cả ngày đó cô đều chú tâm đến xung quanh, muốn biết chuyện Lại Tử Huy bị đánh có bị ai phát hiện không, có ai truy cứu không.
Nhưng cho đến hôm sau mới nghe thím Trương đến chơi nói một câu, giọng điệu còn rất hả giận: "Tôi nói chứ đánh hay lắm! Cũng không biết là ai đánh, sao không đánh nó tàn phế luôn đi!"
Hà Hiểu Vân nghe đối thoại của bà và Vương Xuân Hoa mới biết đó không phải là lần đầu tiên Lại Tử Huy làm chuyện như thế.
Trước đây mấy cô gái, phụ nữ trong đại đội đi một mình bị hắn ta gặp phải thì đều sẽ nói chút tục tĩu, có khi còn động tay động chân, gặp phải người mạnh mẽ chút thì mắng mấy câu còn thoát ra được, có người mềm yếu bị hắn ta làm gì còn phải nuốt nước mắt vào trong bụng, sợ nói ra ngoài hỏng mất thanh danh.
Hà Hiểu Vân nghe vậy thì không còn cho rằng hôm qua Ngụy Kiến Vĩ ra tay độc ác nữa, chỉ cảm thấy đánh còn chưa đủ nặng.
Nếu là người bình thường bị đánh thì người trong nhà khẳng định sẽ giúp đỡ đòi một lời giải thích, nhưng cha mẹ Lại Tử Huy đã mất sớm, không vợ cũng không con, mấy anh em tránh hắn ta còn không kịp nên căn bản không có ai muốn ra mặt giùm hắn, chuyện này rất nhanh liền đi qua.
Buổi tối, cô nằm trên giường nói với Ngụy Kiến Vĩ: "Sớm biết hắn ta trước kia đã làm nhiều chuyện buồn nôn như vậy thì hôm qua đã để anh đánh nhiều hơn mấy đánh."
Ngụy Kiến Vĩ vùi vào trong cổ cô, anh giống như rất thích mùi trên người cô, mỗi lần ôm cô đều làm động tác này.
"Dễ thôi, ngày mai anh lại đi đánh hắn một trận." anh nói.
Hà Hiểu Vân vội nói: "Được rồi được rồi, em chỉ nói vậy thôi."
Giờ cô nhớ lại bộ dáng lúc đánh người của anh thì trong lòng vẫn còn hơi sợ hãi, hung ác như vậy, giống như biến thành người mà cô không biết.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới anh là vì cô thì cô lập tức không thấy sợ hãi chút nào.
Cô rúc trong ngực Ngụy Kiến Vĩ, đâm đâm bộ ngực của anh, xoa bóp cơ bụng anh, lại sờ sờ cơ bắp trên tay anh, cảm thấy vô cùng an toàn.
Xoa bóp xong, ngẩng đầu lên định nói chuyện thì chạm vào ánh mắt anh, trong lòng hơi hồi hộp: "Cái đó...!em không có ý gì khác..."
Mặc kệ là cố ý hay vô ý, nếu đã trêu chọc, thì phải chịu trách nhiệm.
Qua một thời gian, lúc Hà Hiểu Vân sắp quên mất chuyện Lại Tử Huy thì bỗng nhiên nghe nói hắn ta uống rượu quá nhiều, buổi tối lúc đi qua cầu bị ngã xuống, may là ngã ở trên bờ chứ không rớt vào sông nên không bị chết đuối, nhưng một cái chân lại bị ngã què.
Từ đó về sau người trong đại đội không còn gọi hắn ta là Lại Tử Huy nữa mà là Qua Tử Huy*.
*瘸子辉: qua tử: người què.